Tôi ngủ một ngày mộtđêm, lúc tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày mùng hai. Tề Nhan huynh đệ ngồibên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ quần áo của… năm ngoái. Cái anhchàng này, không phải là túc trực bên cạnh tôi cả một ngày đấy chứ? Anhta đúng là rỗi hơi. Có điều nội thương của tôi quả thực không nhẹ. Balần ói máu liên tiếp, cũng may cơ thể này đã được tôi rèn giũa một thờigian. Nếu không cũng chẳng đơn giản chỉ ngủ một ngày một đêm thôi đâu,mà ngủ thẳng một giấc đi gặp Diêm Vương đánh đàn cho ông ta rồi nghe ấychứ!
Nghĩ nghĩ lại thấy bực bội. Kẻ bên cạnh này, nếu không phảianh ta mang tôi vào cung, làm tôi bị nội thương còn khiến tôi bại lộthân phận, lại chọc tức khiến tôi nổi điên thì tôi đâu có đến nỗi thếnày. Tề Nhan giọng khàn đặc gọi:
“Liễm nhi”.
Tôi lườm anh ta muốn rách mắt. Không thèm để ý anh ta nữa, xoay lưng lại giả vờ ngủ tiếp. Tề Nhan thở dài:
“Lại giận dỗi gì nữa thế?”.
Tôi bật dậy định chửi cho anh ta một trận, lại nhìn thấy vết máu loang lổtrên áo Tề Nhan. Nhớ tới chuyện tối hôm trước. Ngó lên trên, sắc mặt anh ta có vẻ không được tốt? Da dẻ tái xanh, quầng mắt thâm đen, môi cũngnhợt nhạt. Anh ta ở trong cung cũng đã bị nội thương, tuy rằng đã uốngthuốc tốt nhưng tôi lại dùng sát khí tấn công anh ta lần nữa… Tôi từ tức giận chuyển sang áy náy:
“Anh không khỏe sao không đi nghỉ, ngồi ở đây làm gì…”.
Tề Nhan mỉm cười. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124105/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.