Tối qua lúc về phòngtôi có hỏi Liễu Nhi, cô bé nói cũng không biết tại sao vương gia độtnhiên đến tìm tôi. Cô bé còn vui vẻ hỏi, hay là vương gia muốn ngủ vớitôi, bị tôi cốc đầu hai phát, liền tủi thân về phòng đi ngủ. Buổi sáng,mấy nha hoàn thấy tôi tỉnh táo thì rất ngạc nhiên. Một nha hoàn vội chạy ra cửa, tôi đoán có lẽ là đi bẩm báo cho Tề Nhan biết. Tôi bĩu môi. Tên chồng hờ đó đã sớm biết rồi.
Lúc đi ăn sáng, Liễu Nhi không dìunữa, tôi đàng hoàng bước vào phòng ăn, nhìn thấy Lãng công tử ngạcnhiên, tôi cười cực kì “dịu dàng”:
“A Lãnh, buổi sáng tốt lành!”.
Cậu ta há hốc mồm, rồi quay sang nhìn Tề Nhan đầy thắc mắc. Tôi đặt môngngồi xuống chỗ của mình, nhìn Tề Nhan cười khiêu khích. Giọng anh tanhàn nhạt:
“Vương phi khỏi bệnh rồi”.
Lãnh công tử “à” một tiếng, trầm trồ:
“Doãn thái y thật là có tay nghề!”.
Tôi vui vẻ ăn uống rất tự nhiên, không hề khách sáo. Phúc lợi duy nhất củaviệc ở Vương phủ chẳng qua là ăn ngon, mặc đồ tốt. Tôi đâu có ngốc mà bỏ qua. Suốt bữa ăn, Lãng công tử cứ liếc mắt nhìn tôi. Có gì đáng nhìnchứ? Tôi cũng đâu có dùng tay bốc thức ăn. Cử chỉ vẫn rất ra dáng vươngphi, chẳng qua động tác có hơi nhanh mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, tôi định về phòng ngồi thiền thì Tề Nhan thản nhiên nói:
“Nàng đến thư phòng, ta dạy nàng viết chữ”.
Tôi tức giận. Anh ta nhất định là ghi hận tôi lúc nãy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124099/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.