Hôm sau, Tề Nhan cùng tôi ngồi xe ngựa về Tướng phủ. Từ lúc rời khỏi tầng ngầm, tôi vẫn lạnhnhạt, không đấu khẩu, cũng chẳng cười đùa với anh ta nữa.
Tề Nhan thở dài:
“Nàng cứ thế này, nhạc phụ đại nhân sẽ cho là ta đối xử với nàng không tốt”.
Chẳng phải thế sao? Tôi nhếch môi:
“Anh là vương gia. Cha ta nếu không vừa ý thì có thể làm gì anh?”.
Tề Nhan không vui:
“Nàng không nguyện ý nói ta nghe, ta cũng không ép buộc. Nhưng sao có thể nói với ta những lời như vậy?”.
Anh ta nhắc chuyện hôm qua càng khiến tôi bực mình. Nhưng ngẫm lại, bảnthân cũng có chút vô lý. Hôn nhân này cũng không phải mỗi tôi là khônghài lòng, Tề Nhan cũng đâu vui vẻ gì. Tôi ngẩng đầu thử thương lượng:
“Hoàng thượng ban hôn, liệu có ly hôn được không?”.
Anh ta nhíu chặt chân mày:
“Nàng nói gì? Không được. Không thể hòa ly!”.
Tôi đổi phương án khác:
“Vậy nếu ta bỏ trốn, Tướng phủ có bị liên lụy gì không?”.
Giọng Tề Nhan lạnh nhạt:
“Chém đầu cả phủ”.
Tôi nuốt nước bọt:
“Vậy ta giả chết, sau đó mới âm thầm trốn đi?”.
Cách này có vẻ tốt nhất! Nhưng Tề Nhan lại nhìn tôi càng hung dữ:
“Nàng dám!”.
Có lẽ anh ta cảm thấy không tin tưởng? Tôi liền vui vẻ nói:
“Đừng lo, ta có thuốc tốt lắm”.
Nhạc phụ đại nhân của anh đã dùng thử rồi đó! Cực kì hiệu quả!
Tề Nhan chộp tay tôi, kéo mặt tôi đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124100/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.