Lúc tôi về Vương phủthấy bên trong sáng trưng thì giật mình thầm hô, hỏng bét rồi. Vương phi nửa đêm chuồn ra khỏi phủ, có thể bị gán cho tội danh “hồng hạnh vượttường” hay không? Phải lấy cớ gì mới ổn? Hay là tiếp tục giả điên? Tôitrên bờ tường giậm chân đi qua đi lại. Vì hoảng hốt không để ý bên cạnhcó người xuất hiện, tôi nhận ra có người đến gần thì tung mình lộn haivòng lùi ra xa, nheo mắt nhìn. Trông thấy Tề Nhan đứng trên đầu tường,lạnh nhạt nhìn mình thì lùi thêm một bước. Biết ngay anh ta giả tàn tậtmà. Anh trai hồ ly từng nói, nhị vương gia võ công không có đối thủ. Tôi có thể nắm chắc hạ được anh ta? Không ổn, Vương phủ đông người lắm, bọn họ hội đồng tôi chết chắc! Chỉ còn cách “tẩu vi thượng sách”, chạytrước tính sau. Tôi vừa xoay gót chân, Tề Nhan liền lạnh giọng:
“Đứng lại! Nàng dám chạy, ta đem nha hoàn kia loạn côn đánh chết!”.
Liễu Nhi? Ôi mẹ ơi, sai lầm kiếp trước lặp lại rồi. Một khi đồng đội rơi vào tay địch, liền có máu đổ! Chỉ không biết lần này máu ai đổ trước đây.Tôi không nỡ bỏ rơi cô bé, tuy chưa chính thức bái sư, nhưng tôi đã xemLiễu Nhi là đồ đệ tốt rồi.
Tôi chống nạnh, vênh cằm nói:
“Anh lớn lối cái khỉ gì. Ta giả điên, anh giả què. Cá mè một lứa. Anh dámbắt nạt Liễu Nhi, ta liền… phóng hỏa cho nhà anh sáng nhất kinh thành!”.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tề Nhan rạn nứt. Anh ta mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.