Theo kế hoạch, giờ Hợi đêm nay, Trương Khải sẽ “qua đời” vì bạo bệnh. Saukhi dùng xong bữa tối, tôi ở trong phòng đợi thời cơ, lại dặn dò LiễuNhi sau khi tôi rời đi, phải canh cửa không để kẻ khác phát hiện tôikhông còn ở trong phòng, cứ lấy lý do tôi đã đi ngủ sớm là được.
Liễu Nhi lo lắng nhìn tôi:
“Tiểu thư một mình trở về liệu có ổn hay không? Trong phủ toàn là người xấu,nhỡ tiểu thư bị bọn họ ám hại, em có nên cầu cứu vương gia đi giúp tiểuthư?”.
Tôi cốc đầu cô bé:
“Nói linh tinh, Tề Nhan với tathân thiết lúc nào, sao có thể nhờ vả anh ta. Em nhớ rõ nhiệm vụ canhcửa cẩn thận là được. Ta sẽ về trước khi trời sáng. Nếu ta không về kịp, em cứ bảo với nha hoàn khác, vương phi muốn ngủ thêm, không muốn ănsáng. Rõ chưa?”.
Cô bé buồn bã gật đầu. Tôi vuốt tóc cô bé:
“Đừng lo, trong phủ còn có đại ca, ta sẽ không việc gì”.
Liễu Nhi lúc này mới ngẩng đầu:
“Được, em canh cửa đợi tiểu thư trở lại. Tiểu thư cẩn thận nhé!”.
Tôi mỉm cười “ừ” một tiếng, thay y phục Liễu Nhi bí mật may cho. Trông tôi y hệt như “thích khách”, toàn thân một màu đen, tay áo hẹp, tà áo ngắngọn gàng bỏ trong quần, thắt một dây lưng vải đơn giản. Tôi vấn tóc chogọn, cẩn thận nhét ám khí đã tẩm độc vào một “túi” nhỏ may sẵn bên trong tay áo.
Khi tiếng mõ canh hai vang lên, tôi nhẹ nhàng rời khỏiphòng. Vương phủ canh phòng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124097/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.