Phúc Bảo lập tức lộ ra ánh mắt gian tà như kẻ trộm, dán chặt lên người ta, rồi há to mồm cười toe toét, húc ta đẩy thẳng tới trước mặt Đại sư tỷ. 
 Ta: “…” 
 Phòng ngày phòng đêm, khó phòng được gian tặc trong nhà! 
 Ta giật khăn che mặt xuống, cười ngốc nghếch: “Đại sư tỷ, tỷ tìm ta sao?” 
 “Ừm, ban ngày bận quá, nên tối tới thăm muội. Muội sắp ra ngoài sao?” 
 “Phải, ta định xuống núi đi xem một chút.” 
 Đại sư tỷ mỉm cười: “Phải đó, muội sớm nên xuống núi rồi. Muội đã nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa?" 
 Ta lắc đầu. 
 Tạm thời đi đâu cũng được. 
 Đại sư tỷ nói: “Vậy cũng tốt. Tu tiên vốn trọng bế quan, nhưng từng ấy năm qua, những chuyện xảy ra khiến ta hiểu ra, điều quan trọng nhất là phải dưỡng tâm, tư tưởng thông suốt mới thấy rõ bản tâm, khi ấy bế quan mới thật sự hiệu quả. Nếu không, chẳng qua là tự làm khó mình mà thôi.” 
 Ta gật đầu: “Đại sư tỷ nói chí phải. Còn tỷ, kế tiếp định làm gì?” 
 Đại sư tỷ bật cười, thần thái sáng rỡ, hừng hực khí thế: 
 “Gần đây Thiên Hư chi địa có dị động, ta định dẫn người đến xem thử. Tối nay tới, thật ra là để cáo biệt muội. Vài ngày nữa ta sẽ xuất phát, mong rằng không làm mất thể diện Bích Tiêu Tông. Sư muội, muội có muốn đi cùng không?” 
 Ánh mắt nàng trong suốt rạng ngời, là lời mời thật lòng. 
 Nhưng ta vẫn lắc đầu, từ chối. 
 “Không, sư tỷ. Ta muốn một mình đi khắp nơi, ngắm nhìn thế gian.” 
Nàng có phần tiếc nuối, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665762/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.