Nàng rời đi trong ánh mắt dõi theo của các vị sư huynh, dáng vẻ tiêu sái vô cùng.
Nghe nói nàng đã xông vào bí cảnh, c.h.é.m yêu thú, đoạt linh thảo, không còn là tiểu tiên tử đáng thương cần người bảo hộ như xưa nữa.
Nàng học cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, luyện những công pháp trước kia cho là khó, lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán.
Có người nói nàng trở nên vô tình.
Có người nói nàng nghĩ không thông, rõ ràng có chỗ dựa vững chắc mà lại tự đi chịu khổ.
Lại có người nói nàng bị đoạt xá, từ một tiểu tiên tử ngoan hiền đáng yêu biến thành mãnh thú dữ tợn.
Lời ra tiếng vào, nhưng chẳng sao cả.
Chỉ có kẻ mạnh mới khiến người khác bàn tán, còn kẻ yếu chỉ khiến người ta thương hại mà thôi.
Ta hy vọng nàng là người bị bàn tán kia, chứ không phải kẻ khiến người khác thở dài tiếc nuối.
17
Trước động phủ, ta treo một tấm bảng: “Bế quan tu luyện, ba năm không nói chuyện, có việc thì nói, không việc chớ quấy rầy.”
Treo bảng xong, ta chỉ vào Phúc Bảo: “Ngươi theo ta tu luyện, về sau không được sủa nữa, biết chưa?”
Phúc Bảo trừng to đôi mắt: “Gâu?”
“Đúng, ngươi cũng luyện.”
“Gâu! Gâu gâu!” — Không, không chịu đâu.
Nó kêu loạn khắp viện, ta rượt theo, định phong ấn cái miệng nó lại, nó liền vểnh mông, một cái quẫy đuôi liền đ.á.n.h bay ta đi.
Cuối cùng, lúc ăn cơm, ta túm được mồm nó, hạ cấm chế.
Từ đó, chúng ta bắt đầu cuộc sống tu bế khẩu thiền, trong động phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665761/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.