Nàng đứng chắn trước mặt sư tôn, quay đầu lại nhìn ta, mỉm cười cổ vũ.
Ta an tâm bỏ chạy.
Không hổ là đại sư tỷ, có người che chở thật tốt biết bao!
Ta chạy xuống chân núi, liền thấy Thôi sư huynh đứng chờ sẵn.
Thấy ta, huynh ấy hiếm khi không nhíu mày, trái lại như đang chờ xem ta có chịu dừng lại chào hỏi hay không.
Ta nghĩ một chút, vẫn là dừng bước, giải đi pháp thuật ẩn thân, cung kính nói:
"Sư huynh, sao huynh lại ở đây?"
Huynh ấy đáp: "Sư tôn muội báo cho Chấp Pháp đường, trưởng lão Chấp Pháp đường liền ra lệnh chúng ta canh giữ các hướng. Muội may mắn gặp phải ta thôi."
Ta: "…"
Quả nhiên là vị sư tôn một lòng vì chính đạo và pháp luật.
20
Thôi sư huynh hỏi: "Tiểu sư muội muốn xuống núi du ngoạn ư?"
"À, phải rồi!" Ta vội cười đáp.
Thôi sư huynh liền nghiêng người nhường đường: "Vậy thì đi đi."
Ta hơi do dự, sao lại dễ dàng như vậy? Thuận lợi đến mức khiến ta cảm giác như bản thân chưa “ẩn mình” cho ra hồn.
"Đa tạ sư huynh."
Ta nửa tin nửa ngờ rời đi, trong lòng vẫn còn ngờ vực.
Quả nhiên, Thôi sư huynh gọi giật ta lại: "Tiểu sư muội, muội biết tên ta là gì không?"
Ta hơi thẹn. Bao nhiêu năm qua, ta thật sự chỉ biết huynh ấy họ Thôi, mọi người đều gọi là Thôi sư huynh, ta cũng gọi theo, chưa từng biết tên huynh ấy, quả là thất lễ.
Ta vội đáp: "Không biết sư huynh quý danh là gì?"
Thôi sư huynh mỉm cười: "Ta gọi là Thôi Lệ, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665763/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.