Phát hiện đã có ánh sáng mờ chiếu phía trước, Hồng Bảo Kỳ nghe khắp người như nổi gai:
- Thoát rồi Yến Chi ơi, chúng ta thoát rồi.
Do xuyên sơn đạo ở đoạn này khá rộng nên Lạc Yến Chi cũng bật reo và vộivàng bò đến dùng hai tay tự ôm choàng quanh thân Hồng Bảo Kỳ:
- Quả thật đã thoát? Tiểu huyệt khẩu đã đưa chúng ta thoát hiểm khỏi đáy vực. Tạ ân trời phật, xin đa tạ Hồng Bảo Kỳ huynh.
Hồng Bảo Kỳ nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra:
- Tại hạ mừng nhất là không còn bị cô nương nghi ngờ. Thế này vậy, tại hạ hiện nay chỉ vừa vượt qua ngưỡng mười tám tuổi. Nếu cô nương tự nhậnkém niên kỷ hơn thì nên chăng hãy kết tình huynh muội?
Nàng bẽn lẽn tự dịch ra xa:
- Muội thì chưa đến mười tám. Nhưng Bảo Kỳ huynh phải hứa là đừng bao giờ bỏ rơi muội.
Hồng Bảo Kỳ phì cười:
- Hảo muội tử. Dĩ nhiên ngu huynh đâu dễ gì bỏ rơi, huống hồ muội lại xinh đẹp thế này. Hà hà ...
Nàng càng thêm đỏ mặt.
Thật may, Hồng Bảo Kỳ chợt nghiêm mặt bảo:
- Thôi. Không đùa nữa. Và muội hãy tạm lưu tại đây. Ngu huynh sẽ tự rangoài dò xét. Hy vọng ở ngoài kia đừng là tổng đàn của Thần Ưng bang.Nếu không, hừ, há lẽ chỉ là công dã tràng?
Hồng Bảo Kỳ chui một mạch ra ngoài, sau đó mừng rỡ, gọi vào trong:
- Chúng ta thoát thật rồi. Mau ra đây nào. Yến Chi muội.
Nàng vội chui ra và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuyet-bo/2077632/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.