Để đáp lại thái độ lo lắng của Lạc Yến Chi, Hồng Bảo Kỳ trấn an:
- Đừng lo ngại không có chỗ lưu ngụ. Vì chỉ cần một ít đởm lược, tại hạtin cả hai chúng ta vẫn có thể lần theo vách đá leo lên thạch động thứhai, là chỗ đêm qua tại hạ buộc phải dùng đến. Nào, cô nương, dám không?
Nàng thở dài ngao ngán nhìn lên theo vách đá:
- Cũng đành vậy thôi. Chỉ mong sao chẳng ai trong hai chúng ta bị sẩy tay rơi xuống lúc đang leo.
Hồng Bảo Kỳ cười cười:
- Chỉ mười lăm trượng thôi, nào có sá gì? Và chớ để quá muộn, vì trời tối sẽ khó thực hiện hơn. Đi nào.
Tuy mười lăm trượng là chẳng sá gì nhưng để cả hai leo đến tận nơi cũngthật thiên nan vạn nan. Dù vậy, khi đã an toàn, Lạc Yến Chi chợt thìthào bảo:
- Thật lạ là lão chẳng tỏ ý gì, tịnh cũng không thấy xuất đầu lộ diện. Các hạ nghĩ sao nếu ta đoán như lão đã bị thương?
Hồng Bảo Kỳ thoáng cười, cũng thì thào đáp lại:
- Kỳ thực, lúc lão tỏ ra dễ dãi, để hai chúng ta ung dung leo xuống, tạihạ cũng đã đoán lão ít nhiều cũng đã bị tổn thương nguyên khí. Tuynhiên, nếu đến cả tại hạ lẫn cô nương đều chẳng thể phát hiện điều đó,chí ít là qua vẻ bên ngoài của lão thì nên hiểu, với bản lãnh còn lại,một khi lão muốn nhất định cũng đủ để gây không ít khó khăn cho chúngta. Hơn nữa, tại hạ lại có những hai nguyên do khiến tạm thời chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tuyet-bo/2077631/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.