Hâm Nhiên rời đi rồi, An Thiếu Du lại chần chừ ở cửa một hồi, sau khi bình phục xong tâm trạng, nghĩ kỹ lời muốn nói, xác nhận sẽ không có sơ suất gì về mặt thân phận, lúc này hắn mới run rẩy bước tới đưa tay muốn gõ cửa. Thật không nghĩ đến, tay mới vừa chạm đến ván cửa, cửa liền “két” một tiếng mở ra.
Bị che khuất dưới mặt nạ là biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, An Thiếu Du kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ: Chanh Âm sống một mình vì sao lại không cẩn thận như thế…
Đẩy cửa ra, bây giờ đã gần sắp ban đêm, trong phòng một mảnh đen nhánh, An Thiếu Du có chút lo lắng, nhưng lại không dám lên tiếng, hắn sợ giọng nói xa lạ đáng sợ hiện tại của mình dọa đến Chanh Âm, vì vậy suy tư hết lần này đến lần khác, hắn vẫn lựa chọn duy trì yên lặng, lặng lẽ đi vào phòng.
Trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, An Thiếu Du không nắm được phương hướng, chỉ có thể sờ soạng mà đi, bước một bước lại dừng một bước, cẩn thận từng li từng tí.
Ngay tại thời điểm hắn đang tò mò Chanh Âm ở hướng nào trong phòng, bỗng nhiên bên trái hắn truyền đến một trận tiếng người: “Hư… Hâm Nhiên?”
“…!” An Thiếu Du cả kinh, nhưng cũng có thể phân rõ đó là giọng nói đã lâu không gặp của Chanh Âm.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút kinh ngạc, có chút mừng rỡ, có chút bất an, có chút sợ hãi…
Thanh âm kia nghe hết sức lười biếng, tựa hồ là bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732992/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.