Người hầu? Lão bản phái tới? Có phải là sai lầm ở chỗ nào rồi hay không?
“Lão bản muốn ngươi tới… hầu hạ ta?” Chanh Âm hỏi lại.
An Thiếu Du gật đầu.
“Kì quái…” Chanh Âm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lão bản cũng đã rõ ràng tình trạng thân thể của y rồi, lúc này lại phái người qua đây, chẳng lẽ…
Chanh Âm hồ nghi nhìn về phía An Thiếu Du, “Ngươi… rất thiếu tiền có đúng không?”
Đây là cái gì với cái gì a?
An Thiếu Du nghe vậy cũng không hiểu Chanh Âm rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng nói với y là tới hầu hạ y, tại sao lại liên quan đến tiền chứ?
Thấy đối phương thần tình lúng túng, Chanh Âm mặc dù không nhận được câu trả lời, đáy lòng cũng đã kết luận xong xuôi —— người này là bởi vì thiếu tiền mới tuân theo ý của lão bản, đến nhặt xác cho y.
“Ta hiểu rồi.” Chanh Âm gật đầu, cũng không nói ra suy nghĩ này, chuyển đề tài tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì? Người nơi nào? Nhà ở đâu?”
“… Ta không có tên, người Bình Châu, nhà…” An Thiếu Du chần chờ chốc lát, “Không có…”
Không có tên, không có nhà, nhưng biết mình là người Bình Châu, người này thật không biết gạt người —— Chanh Âm âm thầm buồn cười.
“Bình Châu tốt, ta cũng là người Bình Châu, thì ra chúng ta còn là đồng hương…” Thuận theo lời hắn nói, Chanh Âm không vạch trần suy nghĩ của hắn, “Thế nhưng ngươi không có tên, sau này ta làm thế nào xưng hô với ngươi đây?”
Sau này…?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tieu-phong-tran-chi-nghiet-duyen-nghiet-duyen/732993/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.