Cái huân hương lớn “loảng xoảng” rơi xuống đất, mấy mẩu hương còn chưa cháy hết theo kẻ hở lăn ra ngoài, óng ánh đáng yêu. Lâm Lam Đế gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cơ hồ đem Lâm Tu đang quỳ phía dưới trừng cho thủng mấy lỗ.
Coi đi! Hôm sau hắn đến xem vật nhỏ cư nhiên được báo là không thấy!! Ám vệ hắn bài trí là phế vật sao!!?
“Hắn đi đâu?” Lâm Lam Đế khẩu khí có chút nguy hiểm, có người không cần nhiều lời liền đem ngươi đi phanh thây rồi.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ không biết.”
“Khá lắm không biết!!” Lâm Lam Đế đứng lên, ánh mắt nheo lại, mở miệng, rồi lại nhắm mắt. Gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tu, cười lạnh: “Ngươi rốt cục thỏa thuận cái gì với hắn, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám không nghe.” Hắn không tin chỉ bằng thân mình ốm yếu của Lâm Hoài có thể thoát khỏi ám vệ là Lâm Tu, duy nhất chỉ có thể là Lâm Tu giúp vật nhỏ bỏ trốn!!
“…Chủ tử sáng suốt.”
….Cứ như vậy muốn chạy!!? Lâm Lam Đế lửa giân suýt chút không kềm được mà bạo phát lên Lâm Tu.
“Thứ cho thuộc hạ lắm chuyện, chủ tử có thật sự yêu điện hả không?” Hỏi một câu này, kì thật trong tâm Lâm Tu đã ôm lấy cái chết, không nghĩ tới Lâm Lam Đế lại sửng sốt hỏi:”Hắn kêu ngươi hỏi?”
“Không phải.”
“…Lui ra đi. Lập tức đi tìm hắn.” Ngẫm lại, Lâm Lam Đế bổ sung thêm, “Hảo hảo bảo hộ hắn.”
Lâm Tu cả kinh, ý tứ đó, là thả tự do cho thập nhất điện hạ sao? “Thuộc hạ tuân mệnh.”
…Yêu?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585416/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.