Nhưng mà người đáng lẽ nên ngủ, lại mở mắt ra, lẳng lặng nghe hơi thở chầm chậm của bản thân, Lâm Hoài có cảm giác vô lực. Năm năm ở bên ngoài, dù luôn có Lâm Tu giám sát hắn uống thuốc, nhưng là hắn luôn trộm đổ đi, vốn ở địa phương nhỏ này dược liệu không được tốt, hắn mỗi khi uống thuốc đều nhân tiện chiết khấu, hắn lại bữa uống bữa không, khiến cho thân thể mấy năm nay càng lúc càng yếu, này hay rồi, may mắn được một cái kích động mà lại bắt đầu phát bệnh.
Tối làm hắn buồn phiền nhất chính là Lâm Lam Đế.
Hắn suy đi nghĩ lại cũng không biết phải làm sao để trốn y, vì yêu sao?! Yêu thượng hắn từ khi nào Lâm Hoài không rõ, quả thực có thể nói là không hiểu ra làm sao cả! Chính là sau khi bị “Phản bội”, hắn theo bản năng đau lòng, theo bản năng muốn chạy trốn.
…Thật sự không hiểu, làm sao cũng không hiểu rõ bản thân ngày càng yêu hắn hơn? Huống chi hắn là người đã thờ ơ trong thời gian mình bị cường bạo a!
“Tỉnh rồi?” Lâm Tu không biết đã vào từ lúc nào, “Chủ tử ở ngoài cửa chờ ngươi.”
…Chờ ta, ta sẽ phải gặp hắn?! Lâm Hoài vô cùng bực tức, hắn là người bệnh đó!!! Ngay cả giường được nằm a a a! Kiếp trước hắn nên làm ở phòng giám hộ nha a a!!
“…Ngươi lại muốn chạy?”
Lâm Hoài cả người run một trận, hắn không phải giỏi như vậy đã nhận ra đi, mới vừa có chút ý tưởng đã bị người ta nói ra, thực không có chút ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585415/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.