Lâm Lam Đế giá lâm Nhàn Thục cung thiên điện, khu vườn từng có biết bao kỳ hoa dị thảo sớm không biết vứt bỏ tới chỗ nào rồi, nhưng thật ra còn có mấy gốc phượng hoàng cũng thập phần xán lạn —— lá con non mịn được gió phương Bắc càn quét càng thêm xanh ngắt mạnh mẽ, vậy mà lại làm cho người ta một cảm giác tang thương, những chùm hoa đỏ tươi bừng nở, lộ ra nhụy hoa vàng nhạt, tựa như một ngọn lửa nhỏ cháy rực giữa trời, tung bay trong gió.
Lâm Lam Đế ngăn trở Thanh Ngôn chạy đi bẩm báo Thục quý phi, trừng mắt một cái, làm ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ ——”Chẳng lẽ trẫm đến thăm hoàng tử của mình còn phải thông báo một tiếng quý phi mới có thể vào sao?!”
Hung hăng đánh cái rùng mình, Lâm Hoài thật sự tò mò dùng khoé mắt liếc liếc nhìn Lâm Lam Đế.
Lâm Lam Đế cũng thầm đánh giá cái gọi là hoàng tử câm điếc không thể sủng, ai nói với hắn cái gì mà Lâm Hoài ở lâu nơi thâm cung, không có đọc qua sách, chưa từng cầm bút viết một chữ?! Nắm chặt trong tay áo một điệp trang giấy thật dày, một trận buồn bực.
Không khí căng thẳng như quả bóng được thổi đầy hơi, một khi mở miệng sẽ vỡ toang.
“Hoàng nhi có biết phụ hoàng đến đây vì chuyện gì?” Lâm Lam Đế hỏi, thanh âm lạnh như băng cơ hồ đâm thủng thân thể Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng lắc lắc đầu, ngươi không nói ta như thế nào biết được.
“Đây chính là ngươi viết?” Đem trang giấy trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thuong-tham-hoan/585377/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.