Trên đường về, Niên Cẩm Huyên ghé vào y quán, giúp Bạch Cẩn băng bó vết thương. Cũng may đều là vết thương ngoài da, đại phu bôi thuốc, rồi căn dặn thay băng và không được đụng nước, qua hai ba ngày là khỏi.
Niên Cẩm Huyên sau đó bế y về phủ của hắn. Lúc xuống ngựa, vì quá xấu hổ, Bạch Cẩn chỉ biết rút vào ngực của hắn, không dám ngẩng đầu lên.
Hắn bế y vào một căn phòng, đèn đuốc sáng trưng, rồi nhẹ nhàng đặt y xuống giường. Bạch Cẩn đoán đây là phòng của Niên Cẩm Huyên, vì chăn đệm đều là mùi gỗ dìu dịu, y như trên người hắn.
Niên Cẩm Huyên dặn dò người hầu gì đó sau bức bình phong, rồi trở vào, thấy Bạch Cẩn chăm chăm nhìn mình, trên người còn đang khoác áo choàng của hắn. Yết hầu Niên Cẩm Huyên khẽ động, hắn đi đến ngọn đèn, định cắt tiêm đèn đi.
Bạch Cẩn bất chợt hoảng hốt, nhanh chóng ngăn cản.
"Đừng tắt đèn."
Niên Cẩm Huyên dừng tay, nhìn y đầy hứng thú.
"Tại sao? Một lát ngươi sẽ rất xấu hổ đấy."
Bạch Cẩn lắc đầu ngoầy ngoậy, Niên Cẩm Huyên cũng không quan tâm lắm, từ bỏ ý định tắt đèn, sấn tới bên giường, dồn y vào một góc.
"Suy nghĩ kĩ chưa?"
Bạch Cẩn gật đầu. Y đã đến bước đường cùng, không còn gì để mất nữa.
Niên Cẩm Huyên mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi y. Nụ hôn của hắn dịu dàng ôn nhu, day nhẹ môi dưới của Bạch Cẩn. Cả người y căng cứng, răng cũng cắn chặt. Hắn cảm nhận được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nhat-y/2534535/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.