Bạch Cẩn mơ màng tỉnh dậy, bất chợt không định hình được mình đang ở đâu, ngón tay động đậy, cảm giác cả bàn tay bị người ta nắm, còn chơi xấu cào nhẹ vào lòng bàn tay y.
Niên Cẩm Huyên vuốt trán y, còn săn sóc đưa tay che ánh sáng, giọng nói dịu dàng.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Cẩn sốt đến đầu óc đặc sệt, phải mất một lúc lâu y mới biết mình đang ở đâu. Mí mắt y nóng bừng, eo đau nhức, cơ thể không có một chút sức lực nào.
"Nhị gia, ta bị làm sao vậy?"
"Ngươi phát sốt."
Tiếng nói vô cùng khàn, nói xong cũng không hề có tinh thần, y gật gà gật gù đáp lời rồi lim dim như muốn ngủ tiếp. Niên Cẩm Huyên thấy thế xốc y dậy, dựa vào lòng mình, gọi người đem thức ăn vào.
"Dậy đi, ăn chút gì đó rồi hãy ngủ."
Người hầu đưa nước cho Niên Cẩm Huyên, hắn đón lấy rồi đút cho Bạch Cẩn. Y uống non nửa chén, cũng tỉnh táo hơn, vùng vằng thoát khỏi vòng tay Niên Cẩm Huyên. Hắn siết tay, ôm y càng chặt. Bạch Cẩn đỏ mặt, trừng Niên Cẩm Huyên một cách yếu ớt, nhỏ giọng kháng nghị.
"Nhị gia, còn có người khác..."
Niên Cẩm Huyên bật cười, vén tóc y ra sau tai.
"Không sao đâu, người trong phủ của ta tất cả đều đáng tin. Đây là Mục Vân, nàng còn có một đại ca là Mục Phong, cả hai đều là tâm phúc theo ta từ nhỏ. Nay ta để lại Mục Vân cho ngươi, nhớ đối xử tốt với nàng."
Mục Vân quỳ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nhat-y/2534533/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.