Sơn động.
Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi đi đến gần dòng suối, nhìn lướt qua lửa trại bên bờ, khóe miệng nhếch lên.
Hắn nhìn thoáng qua dấu chân trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Xem ra Diễm đoán không sai, nàng quả thực đã từng ở đây."
Ngọc Vĩ nhòm vào sơn động, đã không còn ai, vị cô nương kia hiển nhiên đã đi rồi.
Nhưng có vẻ đi vẫn chưa lâu.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt không ngoài ý muốn của điện hạ nhà mình, dò hỏi: "Điện hạ, ngài biết nàng ở đâu?"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy mỉm cười, chỉ hướng Dạ Mị rời đi, chậm rãi nói: "Nơi này chỉ có một đường rời đi."
Ngọc Vĩ bỗng nhiên sáng tỏ, quay đầu nhìn điện hạ nhà mình: "Xem ra vị cô nương kia đã sớm đoán được ngài sẽ phát hiện tung tích của nàng."
Nam nhân tuấn mỹ tà ma nghe vậy cười thành tiếng: "Như vậy mới càng thú vị, cô gái thông minh mới đáng để bản điện hạ tốn nhiều tâm tư tìm kiếm. Đi thôi, ngươi cũng nghe thấy những bá tánh đó nói rồi đấy, nàng còn mang theo một thiếu niên bên người, Diễm lại không hy vọng cô gái mình yêu thích bị người nhanh chân đến trước."
Giọng nói rơi xuống, trong mắt xẹt qua lục quang u ám, cũng không biết là sát khí hay là nghiền ngẫm.
Hắn phất tay áo rời đi, dọc theo con đường Dạ Mị đã đi qua.
Bước chân hắn nhìn như rất chậm, kỳ thật chỉ cần một lát đã rời khỏi ngọn núi này.
Ngọc Vĩ khóe miệng co rút, nhìn bóng dáng điện hạ nhà mình... Chẳng lẽ điện hạ ghen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/1028355/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.