Chương trước
Chương sau
Dạ Mị nhìn về phía thiếu niên kia, còn chưa kịp nói chuyện, Tư Đồ Phong đã trừng mắt nhìn thiếu niên, gầm lên: "Ngươi là cái thá gì, có biết ta là ai không hả? Ta..."
Thiếu niên có vẻ không muốn nghe hắn la hét ồn ào, trường kiếm trong tay kề sát yết hầu hơn nửa phần, trên cổ Tư Đồ Phong nháy mắt rịn máu tươi.
Tư Đồ Phong lập tức lựa chọn ngậm miệng, chất lỏng ấm áp trên cổ nhắc nhở hắn, thiếu niên trước mặt này thật sự có thể xuống tay giết hắn, hơn nữa đối phương cũng không để ý mình có thân phận gì.
Những binh lính đứng gần đó cũng bị thân thủ lưu loát của thiếu niên dọa sợ tới mức ngây dại, chỉ dám đứng bên cạnh nhìn, không dám tùy tiện tiến lên.
Sợ rằng bọn họ tiến thêm một bước, tướng quân sẽ bị cắt cổ.
Thấy Dạ Mị không nói chuyện, thiếu niên vẫn nhìn nàng như cũ, cặp mắt xinh đẹp kia lúc này này xem ra lại đơn thuần đến kì lạ.
Tựa hồ thế giới của hắn chỉ có hai màu trắng đen, mà Dạ Mị chính là màu trắng hắn muốn bảo vệ.
Hắn lại lần nữa thấp giọng dò hỏi: "Chém không?"
Dạ Mị lấy lại tinh thần, thu ánh mắt nhìn Tư Đồ Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tiếp tục tìm ta gây phiền toái hay là cút?"
Trên mặt Tư Đồ Phong xẹt qua tia giận dữ, nhưng lại nhìn thoáng qua trường kiếm kề trên cổ.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn không đưa ra đáp án khiến người đối diện vừa ý, chờ đợi hắn chính là máu phun ba thước.
Trong lòng hắn dù khó chịu nhưng vẫn phải cắn răng nói: "Ta đi!"
Dạ Mị nhướng mày, nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Là ai cho ngươi lá gan trong lúc trả lời vấn đề của ta, tự tiện sửa lại động từ ta sử dụng? Tiêu chuẩn văn hóa và cách sử dụng của ta là thứ mà kẻ ti tiện như ngươi có thể bóp méo hay sao?"
Chân mày Tư Đồ Phong hung hăng nhảy dựng lên, vẻ mặt càng thêm hung ác, thật sự cảm thấy trí thông minh của mình bị vũ nhục.
Tư Đồ Phong hắn tốt xấu gì cũng là một đại tài tử, nhưng cô gái kia lại chỉ trích hắn giống như một chữ bẻ đôi không biết. Nếu không phải trên cổ kề một thanh trường kiếm, hắn sẽ nhịn không được qua chỗ Dạ Mị liều một phen ngươi sống ta chết.
Hắn đâu biết rằng, Dạ Mị không phải khinh thường tài hoa của hắn, chỉ là nàng vô cùng tin tưởng tài hoa của mình mà thôi.
Hắn sắc mặt tái xanh, hung tợn nhìn chằm chằm Dạ Mị, nghiến răng mở miệng: "Ta cút!"
Nàng nói hắn sửa lại động từ nàng dùng, động từ.
Chỉ một chữ khác biệt, "cút'' và "đi".
Không hơn.
Nhưng là nữ nhân này lại muốn hắn tự hạ thấp mình trước nhiều ánh mắt của bộ hạ, nói "Ta cút", lời này không khác gì đánh mạnh vào thể diện của hắn, khiến hắn cảm thấy một bên má mình nóng rát như lửa thiêu, vô cùng uất ức.
Dạ Mị nhìn Tư Đồ Phong hài lòng gật đầu, lạnh lùng nói: "Kẻ thức thời mới có thể sống lâu."
Ngay sau đó, nàng nhìn thiếu niên kia một cái: "Để hắn cút đi."
Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Đồ Phong, trong mắt xẹt qua hung quang, lộ ra hơi thở của tử vong mịt mù. Ánh mắt như vậy khiến Tư Đồ Phong kinh hãi.
Thiếu niên ném trường kiếm trong tay xuống đất, trường kiếm cắm ngập vào khe đất vài thước, đủ thấy hắn nội lực không thấp.
Tư Đồ Phong sờ soạng vết thương trên cổ một phen, trên mặt có tia giận dữ nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên, nhẫn nhục kéo trường kiếm của mình ra khỏi khe đất, thu vào vỏ kiếm.
Hắn oán hận nhìn Dạ Mị một lúc, lại nhìn về phía thiếu niên kia: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thực lực như vậy, có thể ngay cướp được trường kiếm ngay trước mặt hắn... Tư Đồ Phong hắn tự nhận võ công không thấp, nhưng hôm nay lại thua dưới tay một thiếu niên, ngay cả danh tính của đối phương cũng không biết, điều này làm cho hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Thiếu niên trầm mặc, không rên một tiếng yên lặng nép sau Dạ Mị.
Căn bản không đếm xỉa đến Tư Đồ Phong.
Tư Đồ Phong lập tức chán nản, hắn tự biết mình không phải đối thủ của thiếu niên kia, mà vị cô nương nghe nói võ công rất cao cường này cũng chưa động thủ, nếu mình bất chấp ra tay thì chẳng khác nào tự tát vào mặt.
Vì thế hắn lui về phía sau vài bước, nhường một đường ra cho bọn họ.
Dạ Mị tâm tình có chút phức tạp, thân thủ, tốc độ cùng độ lưu loát của thiếu niên này rất giống sát thủ, nàng có một loại nhạy bén khi thấy đồng nghiệp.
Nhưng nàng tạm thời không hé răng, dưới ánh mắt không cam lòng của Tư Đồ Phong nghênh ngang rời đi.
Thiếu niên kia cúi đầu, trầm mặc đi theo phía sau Dạ Mị.
Hắn có vẻ cũng không thích nói chuyện.
Chờ bọn họ đi xa, Tư Đồ Phong hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Mị.
Một binh lính tiến lên, dò hỏi: "Tướng quân, vì sao lại để bọn họ đi dễ dàng như vậy? Vậy thù của quận chúa..."
Thật ra chân của quận chúa là bị Tứ hoàng tử điện hạ bẻ gãy, chuyện này ai ai cũng biết, chỉ là tướng quân không phải đối thủ của Tứ hoàng tử điện hạ, tất nhiên cũng chỉ có thể lấy vị cô nương này xả giận.
Tư Đồ Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Tứ hoàng tử không phải tìm khắp nơi nàng sao? Truyền thư, báo cáo tung tích của nàng cho Tứ hoàng tử điện hạ đi, bản tướng quân có dự cảm, nàng rơi vào trong tay Tứ hoàng tử sẽ không có kết cục tốt."
Hắn vốn nghĩ thù của tiểu muội chỉ có thể tự mình báo, cũng tính qua mặt Tứ hoàng tử, nhưng nhìn tình hình trước mắt hẳn là không thể tự mình ra tay.
Mà hắn thân là biểu huynh của Tứ hoàng tử, có thể nói là cùng Bắc Thần Tà Diễm lớn lên, đó là loại người gì hắn hiểu rất rõ. Bắc Thần Tà Diễm sao có thể có người trong lòng? Cũng chỉ có khả năng cảm thấy nhàm chán nên muốn tra tấn người ta mà thôi.
"Vâng!" Binh lính lĩnh mệnh, lập tức truyền tin.
_________
Thật ra Dạ Mị cũng không biết chân của Tư Đồ Tường đã bị vặn gãy.
Mà nàng có biết thì cũng sẽ không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến mình. Mang theo thiếu niên phía sau đi được mấy chục mét, nàng cũng quay đầu lại, hỏi hắn một câu: "Ngươi xuất thân sát thủ?"
Thiếu niên có vẻ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dạ Mị.
Nhưng hắn lại vội vã cúi đầu, không đáp một lời.
Dạ Mị cảm thấy mình có lẽ đã gặp phải một đại gia tai to mặt lớn, hỏi hắn cái gì cũng không nói.
Nàng kiên nhẫn hỏi một vấn đề cuối: "Ngươi tính đi theo ta?"
Lúc hỏi câu này cũng nghĩ, căn cứ vào biểu hiện lúc trước, vị đại gia kia sẽ không định trả lời.
Không ngờ hắn lại lên tiếng: "Ừm."
Thanh âm rất nhẹ, nhưng Dạ Mị có thể nghe được rõ ràng.
Dạ Mị kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh giọng dò hỏi: "Tại sao lại muốn đi cùng ta, chẳng lẽ bởi vì ta cứu ngươi một lần?"
Thiếu niên hình như có bệnh tự kỷ.
Hắn cũng không chính diện trả lời vấn đề này. Chỉ là cặp mắt xinh đẹp kia xẹt qua một tia cố chấp, nhìn về phía Dạ Mị: "Ta đi theo ngươi, người khác bắt nạt ngươi, chém hắn."
Dạ Mị cảm thấy mình nghẹn lại một chút.
Trên thực tế, từ trước tới nay chưa từng có ai bắt nạt nổi nàng, cho nên nàng kỳ thật cũng không cần bảo vệ.
Hiển nhiên rằng đứa trẻ này là vì nàng cứu hắn cho nên muốn báo ân.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, lạnh giọng mở miệng từ chối: "Ta không cần ai bảo vệ, ta cứu ngươi cũng không phải vì muốn ngươi hồi báo, ngươi vẫn nên tự rời đi đi."
Thiếu niên kia nghe vậy chỉ trầm mặc cúi đầu, không nói lời nào.
Không nói đi, cũng không nói không đi, nhưng bước chân không dao động.
Dạ Mị thấy phản ứng của hắn liền biết hắn không tính đi. Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục lạnh lùng nói: "Không sợ ta bán ngươi đi à?"
Thiếu niên nghe vậy ngước nhìn sắc mặt nàng, nhưng không phân biệt được rốt cuộc nàng nói đùa hay thật.
Hắn dừng vài giây, thấp giọng nói: "Không sợ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.