Vốn là sau khi Đại hoàng tử làm phản thất bại phải tự sát, hoàng cung thiếu chút nữa bị hủy hoại không còn cái gì xài được, lão hoàng đế đột nhiên ốm nặng nằm mãi trên giường không đứng dậy nổi, hiện tại Thái tử Triệu Thành hẳn là đang buồn bực nghe các đại thần lải nhải, thống khổ không chịu nổi đem thế cục bình ổn xuống.
Bất quá người bảo Đức Trà tìm đến đúng là hoàng đế bệ hạ, hiện tại đang chấp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở trên cầu gỗ nơi hoa viên, lặng lặng nhìn mặt hồ yên tĩnh.
Trên mặt hồ, một đóa hoa sen hồng tươi mới nở, lá sen màu xanh nhạt nối tiếp trên mặt hồ, một giọt nước ở giữa lá điểm tô, giống như một viên trân châu trong suốt lấp lánh.
Gió mát thổi qua, trên mặt hồ tạo ra gợn sóng lăn tăn.
“Vương gia, ngài tự mình qua đó đi, tiểu nhân lui trước.” Đi tới bên hồ, Đức Trà công công tự động lui ra.
Đưa mắt nhìn qua, xung quanh tựa hồ chỉ có mình Triệu Thành, không có thủ vệ, ít nhất là ta không nhìn thấy.
Bước trên cầu gỗ, gió nhẹ quất vào mặt, khiến cho tóc trên trán phiêu dật, giờ phút này thật sự quá yên lặng, im đến mức làm cho người ta tâm thán, cuộc sống im lặng như vậy có thể duy trì được bao lâu? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong cuộc sống luôn tràn ngập bất đắc dĩ cùng cảm khái, cuộc không luôn không thể như ý người, mà cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục.
“Thái tử điện hạ.” Đi lên cầu gỗ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616630/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.