Triệu Tử Đoạn khoác hờ áo mỏng, dẫu là giữa đông lạnh, trong tẩm điện vẫn ấm áp vô cùng, bốn góc lò than nổ tí tách, không khí thoang thoảng đàn hương êm ái.
Thiên Huyên đã đổi y phục, nàng có chút mất tự nhiên bước ra:
- Chàng...
Triệu Tử Đoạn hời hợt ánh nhìn, Thiên Huyên rụt rè ngồi xuống trường kỷ, gương mặt nàng hây hây đỏ, vành tai cũng không ngừng nóng lên. Triệu Tử Đoạn xõa mái tóc đen huyền tràn xuống tay áo, nhàn nhạt:
- Nàng nửa đêm chạy đến đây cố ý gây rối?
Thiên Huyên cắn đôi môi mọng, giọng nàng nhỏ xíu như thì thầm:
- Ta...ta nghe được chàng đã đến Mạt Quốc...cho nên...
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, hời hợt cười:
- Nàng theo dõi bổn tọa?
Thiên Huyên ngẩng mặt, hạnh mâu mở to ẩn giấu thất vọng:
- Ta không có ý làm hại chàng, ta là thật sự muốn chỉ muốn gặp chàng!
Triệu Tử Đoạn phất tay để đàn hương chậm rãi lan tràn vào thân thể, mỗi lời y nói lạnh lẽo xuyên tâm:
- Công chúa muốn hạ sát bổn tọa cũng không nên vứt cả danh tiết ra sau đầu như thế! Kim Viên hương kia không dễ sử dụng đâu!
Thiên Huyên đứng bật dậy, nàng theo bản năng mà lùi lại, nửa khắc trước y còn có thể ôn nhu ôm nàng trong ngực, vừa buông ra liền cay đắng lời nói nhục mạ kết tội, trở mặt chẳng chút lưu tình.
Giọng nói Thiên Huyên như lạc đi, mang theo đau thương cùng chua chát:
- Điện hạ nếu đã cho ta là thích khách, vậy sao còn cứu ta!
Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320870/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.