Thanh Thanh quỳ giữa sân đá, tuyết rơi phủ kín mái tóc tết cầu kỳ, tay nàng run run bê lò than hồng lên quá đầu. Phía trên bậc thềm gốm hoa, Lý Tiên Lạc vẫn điềm nhiên đọc sách, một chút để tâm đến cũng không.
Hai tay Thanh Thanh đã mỏi nhừ, nàng không thể buông, cũng không thể cầu xin, lỗi lầm nàng phạm phải này, sợ rằng hình phạt phải chịu còn tàn khốc hơn rất nhiều.
Thanh Thanh ứa lệ, sáng sớm nay khi nàng tỉnh giấc đã phát hiện Thiên Huyên Công chúa biến mất. Mấy ngày trước, Công chúa có nói sẽ đi tìm Lang Vương, nhưng nàng không nghĩ sau một trận hù dọa của Lý Tướng bang, Công chúa vẫn can đảm liều mình.
Sách xem mãi cũng hết, Lý Tiên Lạc phiền chán gấp lại, chậm rãi dẫm lên lớp tuyết dày, hắn nhìn bầu trời xám ngắt, chưa có dấu hiệu mùa đông sẽ qua.
- Ngươi thật sự không biết Công chúa đi đâu?
Thanh Thanh ngẩng mặt, cứng rắn đáp lời:
- Hoàng nữ muốn làm gì nô tì sao có thể quản!
Lý Tiên Lạc bật cười, hắn đứng trên vạn người, năm xưa sinh thời Lịnh Hồ Vương cũng phải nể mặt ba phần, một nữ nô lại dám dùng điệu bộ này đáp trả.
- Có chút cương liệt. Chỉ là ta không thích kẻ hay phản kháng!
Lý Tiên Lạc vẫy tay, hắc y nữ binh cạnh hắn liền tiến đến, không chút ngập ngừng mà gắp một thỏi than đang rừng rực cháy đưa ngang gương mặt Thanh Thanh:
- Ngươi có muốn biết trước kết cục bản thân không?
Thanh Thanh nghiêng người sang một bên, cố tránh né làn hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320869/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.