Trần Hi Lượng vốn không thích xen vào những chuyện thị phi, nhưng ông ngồi ở trên cao tầm nhìn xa, thấy trên một thân cây ở lòng đường có treo một thanh niên người đầy thương tích, xung quanh có mấy sương quân mặc chế phục đứng canh, tiếng chiêng đó là một trong những sương quân kia gõ..
- Ta đi xem xem.
Trần Hi Lượng xoay người xuống lừa, đi đến chỗ đám đông, nhìn xuyên qua thấy hai người đàn ông mặc trang phục võ quan phẩm thấp, ở đó đương dương tực đắc nói:
- Tất cả đều tới nghe đây, gần đây có hai kẻ xấu, một người trung niên một thanh niên, giả mạo là Tri Châu đại nhân, lấy lý do là thị sát dân tình, đi khắp nơi giở trò lừa bịp, làm ảnh hưởng tới danh dự và an ninh của của bản châu. Vì vậy Tri Châu đại nhân có lệnh, truy nã hai người ở khắp nơi, ai biết tung tích của họ mà bẩm báo sẽ trọng thưởng, kẻ nào biết mà không bẩm báo, thậm chí kết bè kết đảng, làm ảnh hưởng tới an toàn của bản huyện, thì sẽ có kết cục như người này!
Nói xong y khoát tay, một tên lính tốt liền vung roi da, từng nhát từng nhát quất lên người gã, mỗi nhát roi đều mạnh tới nỗi tróc thịt lòi xương ra,
- Quan Nhị gia nhà chúng ra sẽ không tha cho y!
- Đây chẳng phải là tên thợ săn ở Đại Thạch Loan sao?
Trần Tháo buộc lừa lại tới gần phụ thân nói:
- Sao lại bị bắt vậy?
Y nhận ra người thanh niên này, chính là ba ngày trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873125/quyen-7-chuong-370-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.