Lũ binh lính câm như hến, không ngờ vứt bỏ ý niệm bám theo, nhìn ba người khuất bóng...
Đi xa khỏi thôn trấn, thấy không có người đuổi theo, Trần Hi Lượng mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lục Lang sao con lỗ mãng thế, cha chỉ bảo con làm rõ thân phận...
- Không dạy dỗ tên súc sinh này!
Trần Tháo không thèm đẻ ý nói:
- Chúng đắc tội với Lưu tam ca như vậy!
Lưu tam ca chính là tên của gã thợ săn.
- Cha thấy họ cầm cung tên mà sợ hết hồn, nếu họ làm con bị thương hì làm thế nào?
Trần hi Lượng lắc đầu nói.
- Ha ha ha...
Trần Tháo cười ầm lên nói:
- Đây gọi là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cha càng yếu đuối thì họ càng hung hãn, ngược lại nếu mình cứng rắn thì chúng càng yếu đuối!
- Cũng đúng,
Trâng Hi Lượng nghĩ một lúc, chuyện lúc nãy đúng là không thể nói đạo lí được, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Với mấy anh em con, cha chỉ là con mọt sách.
- Tam ca nói rồi, cha là người thánh hiền, thuật mà không làm, con thì làm mà không thuật, chỉ là kẻ hạ lưu.
Trần Tháo cười nói:
- Nhà chúng ta cũng cần có một hung ác chứ?
Rồi vỗ đùi nói:
- Chết rồi!
- Sao vậy?
Trần Hi Lượng kinh ngạc hỏi.
- Mải đánh nhau, quên mua lương thực rồi.
Trần Tháo chán nản nói:
- Hại cha phải nhịn đói rồi...
- Ha ha...
Trần Hi Lượng cười hiền từ nói:
- Nho gia cũng có cái hay của nho gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873126/quyen-7-chuong-370-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.