- Lão phu tử, báo cáo có thể viết lưu tình mà.
Lúc sắp chia tay, Trần Khác hướng về phía Triệu Biện cười nói:
- Mười vò rượu Tiên lộ thế nào?
Đại Tống có kỷ luật ngoại giao, nhưng phàm đi sứ về, sứ đoàn mỗi người đều phải ghi chép những điều tai nghe mắt thấy thành báo cáo, nộp cho triều đình thẩm duyệt. Trần Khác thật sự sợ lão tiên sinh bị người ta bày mưu đặt kế viết một bản nói xấu về mình và Triệu Tông Tích, vậy thật là khó coi.
- Muốn mua chuộc ta sao? Đừng sĩ nhục lão phu!
Khi về kinh, tính nóng của Triệu Biện cũng biến mất, sa sầm mặt nói:
- Chẳng lẽ ta đáng giá mười vò rượu? Thế nào cũng phải đáng hai mươi vò mới được!
- Khì khì...
Trần Khác bị lão lừa một chút, dở khóc dỡ cười nói:
- Một tấm gương không nên học!
- Gần mực thì đen mà thôi.
Triệu Biện ha hả cười, nghiêm mặt nói:
- Trọng Phương, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, ngươi yên tâm, lương tâm của ta còn chưa bị chó ăn.
Nói xong lại cười lên:
- Sau này nếu ngươi không tìm ta uống rượu, đừng trách lão phu đá mông ngươi.
Trong lời nói có thâm ý sâu sắc, Trần Khác tự nhiên vui mừng, ôm quyền nói:
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Triệu Biện cười nói:
- Ngươi trở về đi, lão bà đang chờ sốt ruột ở nhà, vẫn là các ngươi không có gánh nặng, tốt thật!
- Ha ha..
Trần Khác cười cười không nói gì, ánh mắt lại ném vào trong đám người hối hả, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873049/quyen-7-chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.