- Hay là từ từ rồi đi....
Chỉ cần nghĩ tới nét mặt già nua u ám của Tô Lão Tuyền kia, đầu của Trần Khác liền lớn như cái đấu.
- Đúng rồi.
Tào thị lại nhìn Trần Thầm nói:
- Nhị Lang, hình như ngươi cũng muốn cưới Bát Nương nhà lão đúng không?
Trần Thầm ho nhẹ một tiếng, xấu hổ cười nói:
- Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên chút đấy...
- Ngươi nhếch lên như vậy cũng quá dài a.
Lục Lang cười lạnh nói:
- Đã tám năm rồi à?
- Tính cả thời gian y động tà tâm thì đã mười một năm rồi.
Trần Khác cải chính.
- Lúc ấy mới chỉ là một tiểu tử mười sáu, mười bảy tuổi, hiện giờ đã quá ba mươi rồi.
Tào thị thở dài nói:
- Ngươi khiến cha mẹ giờ này vẫn không có cháu ôm đấy, có biết không?
- Ta, ta...
Ở Tống triều, kết hôn muộn cũng không phải điều gì ngạc nhiên, nhất là người đọc sách và nữ nhân trong gia đình giàu có, kéo dài đến tuổi này giống như Nhị Lang đâu đâu cũng thấy, vì thế mà Trần Thầm vẫn không để ý đến chuyện này. Nhưng hiện tại khi nghe Tào thị nói, y liền cảm giác mình có lỗi lớn, liền ngượng ngùng nói:
- Nắm chặt thời gian là được.
- Vậy là được rồi.
Tào thị cười nói:
- Ta còn muốn nhìn xem khuê nữ của Tô gia tốt đến nhường nào mà khiến nam nhân của chúng ta đều mê mẩn thành ra thế này....
Tào thị nói một mạch, nếu không có Trần Khác vừa mới vào cửa, nàng có thể nói từ giữa trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873050/quyen-7-chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.