- Trần học sĩ.
Da Luật Hồng Cơ nói với Trần Khác:
- Đã lâu nghe học sĩ tài danh rất cao, là đệ nhất tài tử Đại Tống. Hoàng hậu nhà ta là đệ nhất tài nữ Đại Liêu, chi bằng các người hợp tác làm một bài thơ ca tụng một chút về phong thổ của Đại Liêu ta, thế nào?
- Hoàng thượng...
Tiếng của Tiêu Quan Âm như ruồi muỗi nói:
- Hay là không cần, thần thiếp hôm nay không khỏe...
- Ấy, bảo nàng làm thì nàng làm, không được mất hứng.
Da Luật Hồng Cơ không quan tâm nói:
- Cũng không phải cưỡi ngựa đánh giặc, mà cần đến sức khỏe mới được.
Nói xong lại cười nói:
- Quả nhân gảy tỳ bà đệm nhạc cho các người.
- Tuân mệnh.
Tiêu Quan Âm đành phải nhận lời.
Về phần Trần Khác, thì càng không có quyền rồi. Liêu chủ người ta cũng không hỏi hắn làm được không, liền gảy tỳ bà lên.
- Mời nương nương làm trước.
Trần Khác đứng dậy thi lễ.
Tiêu Quan Âm liếc nhìn hắn thật sâu, gật đầu, khẽ mở miệng, ngâm một bài đầu tiên:
"Khế đan gia trụ vân sa trung, kỳ xa như thủy mã nhược long.
Xuân lai thảo sắc nhất vạn lý, thược dược mẫu đan tương gian hồng."
Người Tống nhất thời bị trấn trụ, Tiêu Quan Âm này quả nhiên danh bất hư truyền! Không chỉ có thơ rất tốt, giọng nói càng cực kỳ êm tai dễ nghe, thấm vào trong ruột gan. Có giọng nói tự nhiên như vậy, chắc chắn là mỹ nhân tuyệt thế, bằng không làm sao xứng chứ...
Giây phút đó Trần Khác cũng ngây dại, hắn vì dung hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873048/quyen-7-chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.