Chương trước
Chương sau
- Trần học sĩ.
Da Luật Hồng Cơ nói với Trần Khác:
- Đã lâu nghe học sĩ tài danh rất cao, là đệ nhất tài tử Đại Tống. Hoàng hậu nhà ta là đệ nhất tài nữ Đại Liêu, chi bằng các người hợp tác làm một bài thơ ca tụng một chút về phong thổ của Đại Liêu ta, thế nào?
- Hoàng thượng...
Tiếng của Tiêu Quan Âm như ruồi muỗi nói:
- Hay là không cần, thần thiếp hôm nay không khỏe...
- Ấy, bảo nàng làm thì nàng làm, không được mất hứng.
Da Luật Hồng Cơ không quan tâm nói:
- Cũng không phải cưỡi ngựa đánh giặc, mà cần đến sức khỏe mới được.
Nói xong lại cười nói:
- Quả nhân gảy tỳ bà đệm nhạc cho các người.
- Tuân mệnh.
Tiêu Quan Âm đành phải nhận lời.
Về phần Trần Khác, thì càng không có quyền rồi. Liêu chủ người ta cũng không hỏi hắn làm được không, liền gảy tỳ bà lên.
- Mời nương nương làm trước.
Trần Khác đứng dậy thi lễ.
Tiêu Quan Âm liếc nhìn hắn thật sâu, gật đầu, khẽ mở miệng, ngâm một bài đầu tiên:
"Khế đan gia trụ vân sa trung, kỳ xa như thủy mã nhược long.
Xuân lai thảo sắc nhất vạn lý, thược dược mẫu đan tương gian hồng."
Người Tống nhất thời bị trấn trụ, Tiêu Quan Âm này quả nhiên danh bất hư truyền! Không chỉ có thơ rất tốt, giọng nói càng cực kỳ êm tai dễ nghe, thấm vào trong ruột gan. Có giọng nói tự nhiên như vậy, chắc chắn là mỹ nhân tuyệt thế, bằng không làm sao xứng chứ...
Giây phút đó Trần Khác cũng ngây dại, hắn vì dung hợp hai linh hồn, nên so với người bình thường phát huy cái đầu to gấp bội, không ngờ kịp thời rồi...
Giọng nói này, hắn tuyệt đối nghe qua, hơn nữa suốt đời khó quên.
Đêm đó, tiếng rên rỉ véo von mất hồn...
- Trần học sĩ, sao còn không tiếp đi?
Tiếng tỳ bà ngừng, Da Luật Hồng Cơ cười nói:
- Hay là bị Hoàng hậu nhà ta làm cho ngưng thần rồi?
- Ngoại thần...
Trần Khác lúc này mới từ từ tỉnh lại, định thần nói:
- Ngoại thần quả thật bị ngưng thần rồi, không ngờ Hoàng hậu nương nương tài hoa cao như vậy.
- Ha ha ha...
Nghe thấy lời thừa nhận của đệ nhất thiên tử Đại Tống, Da Luật Hồng Cơ liền cao hứng, cười nói:
- Đâu có, đâu có, hay là để chúng ta thưởng thức một chút tài văn chương của Trạng nguyên Đại Tống đi.
- Được,
Tỳ bà tiếp tục, Trần Khác hơi trầm ngâm, liền nói tiếp:
"Đại hồ khiên xa tiểu hồ vũ, đạn hồ tỳ bà điều hồ nữ.
Nhất xuân lãng đãng bất quy gia, tự hữu khung lư chướng phong vũ."
- Hay!
Công chúa có mặt ở đây, chính là rất thích sự phong lưu tự nhiên nhiệt tình này của Trần học sĩ. Mà những bài có chút thơ tình đó là hắn nắm bắt nét tinh tế phong tình người Khiết Đan, chỉ thế là đủ.
Tiêu Quan Âm nghe thấy, cũng là có một phen tư vị khác trong lòng. Cô biết bài thơ này của đối phương là viết cho mình, bất giác vừa thẹn vừa giận. Lại cảm thấy có chút ướt, che mặt thoa Phật trang, bằng không ai cũng có thể nhìn thấy cô đỏ mặt tía tai.
- Hoàng hậu, sao nàng ngẩn ra vậy?
Da Luật Hồng Cơ cau mày hỏi.
"Bình sa nhuyễn thảo thiên nga phì, hồ nhi thiên kỵ hiểu đả vi.
Tạo kỳ đê ngang vi tiệm cấp, kinh tác dương giải lăng không phi."
Tiêu Quan Âm ngược lại thơ tình không ngại, chỉ là giọng hơi run. Hình như bị Liêu chủ dọa, làm người ta phong tình thương tiếc, làm Tống sứ cảm thấy cô phối với Liêu chủ thật sự là Bát Giới ăn nhân sâm.
Trần Khác lần này rất nhanh đối lại:
"Hải đông kiện cốt kiện như hứa, câu thượng phong sinh khán nhất cử.
Vạn lý truy bôn vị khả tri, hoa kiến phân phân lạc mao vũ."
Lần này quét lên một mảnh phong lưu, đổi đi tuyến đường phóng khoáng, miêu tả chính là cảnh tượng người Khiết Đan thả Hải Đông Thanh... chính là bao tay da dùng khi thả chim ưng, càng là khẩu vị lớn đối với người Khiết Đan, dẫn tới một trận trầm trồ khen ngợi.
Dưới mái hiên đó, Tiêu Quan Âm cũng tỉnh táo lại tiếp:
"Bình chương tuấn vị thiên hạ vô, niên niên hải thượng khu quần hồ.
Nhất nga tiên đắc kim bách lưỡng, thiên sử tẩu tống hiền vương lư."
Đây là miêu tả cảnh tượng người Liêu săn thiên nga trên biển.
Trần Khác liền tiếp theo bức tranh của cô:
"Thiên nga chi phi thiết vi dực, xạ sinh tiểu nhi không khán đắc”.
Hai người cứ kẻ tới người qua, không ngờ lại hợp tác làm ra một bài hai trăm câu thơ dài, thi triển hết phong thổ nhân tình, nhân vật áo mũ của Liêu quốc, có thể nói tác phẩm vĩ đại tinh mỹ vô song.
Dưới mái hiên đó, Hàn lâm học sĩ Khiết Đan vẫn đang múa bút ghi chép mãi cuối cùng cũng xong. Lý học sĩ mệt gần như sắp nằm xuống, đột nhiên ném bút xuống đất, hét to:
- Là bảo vật để truyền thế.
Liêu chủ cũng vô cùng cao hứng rót một ly rượu ban cho Trần Khác.
Trần Khác đứng dậy bước lên, trong lòng không khỏi thấp thỏm nói: không phải là rượu độc chứ... Lúc nãy vội làm thơ, không rảnh nghĩ kỹ, bây giờ trong đầu là hỗn loạn một mảnh, đủ thứ “tại sao”, “làm sao đây” trộn lẫn một chỗ, hắn cảm thấy đầu mình có hai cái lớn.
- Ở lại Đại Liêu ta làm quan nhé.
Da Luật Hồng Cơ thấy Trần Khác uống xong ly rượu cười nói:
- Ta phong ngươi làm Tể tướng!
- Đa tạ bệ hạ hậu ái, chỉ là Thánh Nhân nói, trung thành không thờ hai chủ.
Trần Khác to gan dám nhìn Da Luật Hồng Cơ, cúi đầu nói:
- Hạ quan bất tài, không dám vi phạm lời phu tử dạy bảo.
- Ấy, ta thấy thánh nhân đó à, là mối họa lớn.
Da Luật Hồng Cơ cảm khái nói:
- Đàn ông các người sớm muộn bị y hại chết, tuy nhiên người Liêu bọn ta cũng trốn không thoát.
Cả đoàn Tống sứ xám xịt, nếu không phải đối phương là Liêu chủ, đây là ở Liêu doanh tuyệt đối thẳng thắn cầm gạch ném rồi.
Trần Khác làm như không nghe thấy, liền muốn tạ ân lui đi.
Lại nghe một giọng nói như nước trong veo:
- Dừng lại.
- Nương nương có gì chỉ bảo.
Trần Khác đành chuyển hướng về Tiêu Quan Âm, cuối đầu càng thấp hơn, giống như cong thành con tôm.
- Trọng Phương điểm này rất giỏi.
Phía sau lưng, Triệu Biện bình phẩm:
- Vô lễ chớ nhìn.
- Bổn cung cũng kính ngươi ly rượu.
Tiêu Quan Âm giơ tay ngọc thon dài, nâng ly ngọc lên, thở sâu, gằn từng chữ:
- Đa tạ hậu thưởng của Trần học sĩ.
Trần Khác chưa bao giờ biết, giọng nói của con người lại có biểu hiện uy lực mạnh như vậy, lại có thể đồng thời nghe ra loại tình cảm cực kỳ phức tạp.
- Nương nương không cần khách khí, có thể cùng nương nương làm một bài thơ là vinh hạnh của ngoại thần.
Trần khác giơ hai tay lên.
Tiêu Hoàng hậu đưa ly rượu tới trước mặt hắn.
Trần Khác đón lấy.
Tay của hai người đều hơi run, đều muốn tránh chung đụng da thịt nhưng ngón tay lại như có ma lực đụng vào nhau, đồng thời quanh người như bị điện giật, rượu đổ một nửa.
Làm cho trong lều cười vang, các công chúa Khiết Đan ôm bụng cười:
- Từ lâu nghe nói Trần học sĩ không gần nữ sắc, Hoàng hậu kính rượu cũng khẩn trương thành như vậy, chẳng lẽ còn là đứa con nít à?
Trần Khác đỏ mặt bừng bừng, nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn, đưa vào tay Tiêu Quan Âm, tạ ơn lần nữa, và chạy về chỗ ngồi.
Chỉ có Tiêu Quan Âm đó biết, thằng nhãi này mượn cơ hội trả ly rượu, lại cực kỳ bí mật dùng ngón tay út gãi lên lòng bàn tay mình một cái, nhất thời thân thể mềm mại liền tê dại nửa bên, trong lòng giận dữ. Tên đồi bại này, biết ta là hoàng hậu, còn dám.... Sau khi kính rượu, Tiêu Quan Âm cáo lui ra khổi buổi tiệc, nhưng tiệc rượu vẫn tới nửa đêm mới kết thúc.
Trên đường trở về, Triệu Tông Tích nhỏ giọng hỏi Trần Khác:
- Hôm nay ngươi không bình thường...
Trần Khác hồn bay phách lạc nói:
- Bây giờ ý nghĩ muốn chết của ta cũng có rồi…
- Muốn chết? Triệu Tông Tích cả kinh nói:
- Sao thế?
- Con người của ta là có nguyên tắc.
Trần Khác giận dữ nói:
- Trong lúc vô ý phá giới rồi, thực sự là tội lỗi...
- Rốt cuộc phạm giới gì?
Triệu Tông Tích truy hỏi tới cùng
Trần Khác bị hỏi tới hết cách, mới nói ra một câu:
- Sau này nhớ kỹ, trước khi ăn trái cây, nhất định phải làm rõ nguồn gốc sản xuất trước, xác định không sai mới đưa vào bụng.
Nhất thời dừng lại nói:
- Bằng không sẽ giống như ta, ăn, đi, chảy, rồi...
Nói xong chạy đi nhà xí.
- Hắn ăn trái gì?
Triệu Tông Tích nhìn Triệu lão phu tử:
- Bụng ông có bị không?
- Nhắc tới đúng là có chút... Triệu lão phu tử ôm bụng cười nói:
- Không chừng là giống như ta, ăn nhiều dưa lạnh,
Nói xong cũng chạy đi nhà xí... Hôm sau khởi hành, sứ đoàn nghe nói Liêu chủ sáng sớm đã đi săn rồi, Hoàng thái thúc cũng cùng đi, sứ đoàn Tống triều do Hoàng hậu đưa tiễn... Địa vị của nữ nhân Khiết Đan không giống như nữ nhân Tống triều, một đám Tiêu Hậu của Liêu quốc là chức vị có quyền thế nhất quốc gia. Thậm chí bọn họ có oát lỗ đóa (cung vệ) của mình, lúc Hoàng đế không ở ngự doanh, chỗ này chính là thiên hạ của bọn họ.
Mặc dù Tiêu Quan Âm trước giờ luôn khiêm tốn, nhưng đối với chuyện cô ra mặt tiễn Tống sứ về nước, mọi người không có chút gì kỳ quái. Vì ngưỡng mộ của cô đối với văn hóa nhà Hán là mọi người đều biết, thậm chí lén nghị luận. Thật ra Hoàng hậu là đầu thai nhầm rồi, cô nên sinh ở Biện Kinh, là tài nữ Tống triều mới đúng.
Đám người Triệu Tông Tích, sớm đã thu dọn xong hành trang, cung kính ở cửa hành doanh.
Tiêu Quan Âm Hoàng hậu Liêu quốc cưỡi trên lưng ngựa, dưới sự vây quanh của thị nữ trăm loại nghi thức, xuất hiện trước mặt sứ đoàn Tống triều. Dù sao cũng là Tiêu hậu của người Khiết Đan, cô không ngồi xe, không ngồi kiệu, mà cưỡi ngựa như vậy mà đi.
Chỉ thấy phía trước quạt tròn, Tiêu Quan Âm ngoài khoác áo bách phượng, trong mặc váy hoàng kim, bím tóc buông xuống hai bên, kim quan điểm ngọc châu, hai chân mang giày hoa phượng đỏ, dẫm lên yên ngựa, thêm mấy phần anh khí.
Càng làm cho các Tống sứ nhìn không chớp mắt là cô hôm nay không có mang Phật trang, lộ ra khuôn mặt vốn có diễm lệ tuyệt trần.
Trên đời lại có cô gái tuyệt sắc tựa như tranh, tim của các Tống sứ thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, suýt nữa bêu xấu cả tập thể.
- Khanh gia bình thân, hôm nay trở về, bổn cung thay bệ hạ đến tiễn đưa.
Mắt phượng của Tiêu Quan Âm đảo qua sứ đoàn Tống triều, nhưng không có nhìn bóng dáng của Trần Khác, hơi thất thần nói:
- Xin uống cạn ba ly rượu, chúc mọi người lên đường bình an.
Triệu Tông Tích thu lại tinh thần, liền uống ba ly, hướng về Tiêu Quan Âm tạ ơn.
Thị nữ lại bưng lên ba ly, Tiêu Quan Âm hỏi:
- Trần học sĩ đâu?
- Trần học sĩ đêm qua xấu bụng, nghỉ ngơi trên giường.
Triệu Tông Tích nói:
- Hạ thần đến thay Trần học sĩ.
- Không cần.
Mọi người cho rằng Tiêu Quan Âm muốn bỏ qua hắn, ai biết cô lại nói:
- Bổn cung đến thăm.
Triệu Tông Tích đành dẫn cô tới trước một chiếc xe ngựa, vén rèm xe lên, Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Trọng Phương, Tiêu Hoàng hậu đến thăm ngươi.
Trần Khác nghe xong da đầu tê dại, hắn đâu có bị xấu bụng, sự thật là nghe nói Liêu hậu muốn đến tiễn, mới tạm thời giả bệnh. Trần Tam Lang đời trước kiếp sau vẫn chưa sợ qua ai, nhưng lúc này hắn thật sự sợ nhìn thấy Tiêu Quan Âm.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, Liêu hậu đó lại chắn hắn trong xe.
“Tiêu rồi, chẳng lẽ cô dám vạch rõ chân tướng hay sao!” Trần Khác đành chỉnh lại y quan, hướng ra ngoài xe ôm quyền nói:
- Nương nương thứ tội, tại hạ áo mũ không chỉnh tề, thứ cho không thể toàn lễ.
- Trần học sĩ không cần phải khách khí.
Tiếng cô gái như âm thanh của tự nhiên vang lên, Trần Khác chậm rãi ngẩng đầu lên quả nhiên thấy được khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh. Chân mày đó, đôi mắt đó, phong tình đó, như đêm đó, lại làm người ta xa lạ...
Bây giờ tất cả đều rõ rồi, Hoàng hậu Liêu quốc Tiêu Quan Âm là nữ văn thanh cao không thể cao hơn, uyên thâm hiếm thấy ở Liêu quốc. Luôn không thõa mãn trên nghệ thuật, nghe tin tài tử Đại Tống tới Liêu doanh, cô tất nhiên thấy cái mình thích mà thèm, dăm ba hôm ra một số thi từ đối liễn, bảo thị nữ mang tới cho đối thủ của mình.
Mà mình đối với cô gái thần bí tràn đầy tài hoa đó sản sinh một chút hiếu kỳ. Đề xuất muốn gặp mặt, nhưng bị thị nữ của cô quyết liệt từ chối, tất nhiên cắt đứt ý muốn. Nhưng cũng không biết là tại sao mình giải văn thơ của cô, vạch trần tâm tình u oán hối tiếc thâm cung giường lạnh. Chính là cô gái người Liêu thiên tính tràn trề, không ngờ cô cũng động ý niệm gặp nhau.
Tuy dân phong Liêu quốc cởi mởi, nữ tử quý tộc lén ước hẹn, lén cùng hai người đàn ông là bình thường. Nhưng Liêu hậu thân là mẹ một nước, lại còn phải làm gương cho thiên hạ, thật sự không thể lấy thân phận vốn có gặp gỡ với sứ giả ngoại quốc. Cô nghe thị nữ hầu hạ Trần Khác nói lại, hắn trước giờ chưa gần nữ sắc, chỉ là để bọn họ nghiền nát ngọc hương, bồi hắn nửa đêm đọc sách... đây quả thật là chốn trở về trong mộng của một nữ văn thanh.
Lại nghĩ đến vị hoàng đế yêu thích cầm thú hơn cả mình, một khi đi thì đi từ mười ngày đến nửa tháng không gặp, cô càng cảm thấy mình nên làm thỏa mãn mình một chút. Đương nhiên chỉ là ngồi mà luận đạo, lấy văn kết bạn thôi mà, ít nhất Tiêu hoàng hậu là tự nói với mình như vậy.
Đốm lửa trong lòng, thúc dục cô mặc quần áo thị cơ, đội màn che, thừa dịp lúc màn đêm đi tới lều Trần Khác... Ai biết cái thằng nhãi đó lại, không ngờ, lại dám vừa thấy mặt lại ôm ôm ấp ấp, liền dụ dỗ mình, hơn nữa lăn qua lăn lại cứ như vậy cả đêm.
Tiêu Hoàng hậu hồn bay phách lạc trở về tẩm cung, cô hận người đàn ông này cường bạo mình.... Đúng, là cường bạo! Tiêu Quan Âm sẽ không thừa nhận, cho rằng tướng mạo của mình hại nước hại dân. Lấy thân phận đó đi gặp hắn, nếu có loại kết quả thứ hai xảy ra, Trần Khác đó nhất định là yếu sinh lý...
Nhưng thân thể của cô không biết gạt người, tư vị mất hồn đêm đó trong người cô đã lâu không mất, hơn nữa từng ngày chẳng những không có phai nhạt, ngược lại càng khắc sâu thêm.
Cô vốn không muốn đối mặt với hắn nữa, để tránh đối phương biết thân phận của mình, gây ra phiền phức không cần thiết, nhưng Hoàng đế không muốn kéo cô cùng đi xem trận đấu bóng... Da Luật Hồng Cơ không phải đột nhiên thân thiết với cô, mà là biến cô thành bảo vật, để khoe khoang với người Tống.
Ở đó, cô nhìn thấy tư thế oai hùng trên trận đấu bóng của Trần Khác, nhìn thấy hắn chỉ huy điềm tĩnh, lấy yếu thắng mạnh. Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn sau khi chiến mã thoát lực... Hôm đó, trong mắt cô chỉ có một mình hắn, nhất cử nhất động của hắn, vui buồn của hắn đều in sâu vào trong lòng cô.
Sau ngày hôm dó, Tiêu Quan Âm bắt đầu bị mê lạc, cô bắt đầu không kìm được muốn gặp hắn, cho dù chỉ là xa xa thoáng nhìn, đối diện nhau không nói cũng được. Cho nên cô tham gia yến hội tiễn đưa, nhưng vì không vững tâm, thoa lên Phật trang rất dày nhưng cô vừa mở miệng thì bị Trần Khác nhận ra.
“Đại hồ khiên xa tiểu hồ vũ, đạn hồ tỳ bà điều hồ nữ.
Nhất xuân lãng đãng bất quy gia, tự hữu khung lư chướng phong vũ.”
Đây rõ ràng là bóng gió nói mình, tên đồi bại này thật sự quá lớn mật!
Nhưng dưới con mắt bao người, ngay trước mặt trượng phu của mình, tư vị cùng hắn thi ca tương hòa, thật sự là rất mất hồn. Tiêu Quan Âm có cảm giác tình vụng trộm trước mặt mọi người, kích thích làm cô cả người run rẩy, quần áo ướt đẫm. Trong đêm trợn tròn mắt nhớ nhung, nghĩ tới ngày mai sẽ vĩnh biệt, trái tim mới từ kích động chuyển thành khổ sở.
Cô quyết định lấy diện mạo thật gặp hắn lần cuối cùng.... Mặc dù việc này sẽ làm lòng hư vinh vô liêm sĩ đó, được thỏa mãn rất lớn, thậm chí mang đến nguy hiểm cho mình, cô cũng không quan tâm nhiều.
Cô chỉ hy vọng hắn có thể nhìn thấy mình, nhớ mình, sau này thỉnh thoảng có thể nhớ tới mình...
- Học sĩ sau này phải thật bảo trọng.
Tiêu Quan Âm nhìn chằm chằm Trần khác, buồn bã nói:
- Không biết học sĩ có ghi nhớ chuyện này trong lòng không?
- Tất nhiên sẽ khắc ghi trong lòng,
Trần Khác gật đầu, thầm nói má ơi, Triệu Tông Tích vẫn đang ở bên cạnh đó.
- Vậy sẽ nhắc tới người ta không?
Triệu Quan Âm lại hỏi.
- Sẽ không.
Trần Khác rất cẩn thận nói:
- Người Đại Tống hạ quan chưa chắc có thể nhận thức đoạn phong tình này. Vì tránh làm cho mình không được thoải mái, hạ quan quyết định cất dấu trong lòng, suốt đời suốt kiếp cũng không nói với người khác.
Cười đùa nói:
- Đồ có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, nói bậy sẽ chết người.
- Học sĩ tài học vô song, nghe nói không ít quan cao quý tộc đều muốn được thơ của học sĩ.
Tiêu Quan Âm cảm thấy nhẹ nhỏm, chỉ còn lại sự luyến tiếc sắp chia tay nói:
- Lúc sắp biệt ly, không tặng bổn cung một bài sao?
- Sợ không lọt vào mắt thần của nương nương.
Trần Khác tự nhủ, cô còn ngại không thể đâm chọc hay sao? Con gấu mẹ, bà quả nhiên châm chọc không được, ngay cả nhìn nữ nhân thanh đạm, cũng mất mạng thế này.
- Học sĩ nói đùa,
Tiêu Quan Âm từ trong tay áo móc ra quyển thơ mở ra trang trống đưa tới trước mặt Trần Khác.
- Ồ, được rồi...
Trần Khác nghĩ ngợi, liền đề bút viết xuống một hàng, sau đó trả lại cho Tiêu Quan Âm.
- Bài thơ này sao chỉ có phần trên.
- Tạm thời chỉ được một nửa, nửa còn lại phiền nương nương bổ sung.
Trần Khác cười ôm quyền, nghiêm mặt nói:
- Hạ quan có một lời bẩm báo, không biết nương nương chịu nghe không.
- Nói đi,
Tiêu Quan Âm gật gật đầu.
- Làm thơ từ, thích hợp với tâm tình thoải mái, không nên ép lòng. Ép lòng dễ làm kẻ gian thừa dịp.
Trần Khác hạ giọng nói:
- Thần xem tướng mạo nương nương, hơn mười năm sau, rất có thể vì cái này gây ra tai họa ngập trời. Nhưng mong nương nương có thể lấy đó mà làm gương, nhớ lấy nhớ lấy.
Trần Khác là đang tiết lộ thiên cơ, Tiêu Quan Âm lại cho rằng hắn là đang lo lắng, mình viết ra câu thơ gì, bị người ta xem thấu gian tình, trong lòng có chút không vui. Thầm nói người này cẩn thật quá mức, cô dù sao cũng là thanh niên văn nghệ mười chín tuổi, vẫn không làm được việc vui buồn không hiện ra ngoài, liền thản nhiên gật đầu nói:
- Bổn cung hiểu rồi.
- Hôm nay từ biệt, sau này sẽ không gặp lại, duy nguyện nương nương thánh thọ vô cương, vĩnh bảo an khang.
Trần Khác đại lễ tham bái nói.
Thấy hắn càng nói càng xa lạ, mặt của Tiêu Quan Âm cũng lạnh xuống, gật đầu nói:
- Quý sứ lên đường thuận lợi.
Nói xong vẫy tay, thị nữ của cô bưng khay lên, bên trên đặt ba ly rượu.
Trần Khác bưng một ly lên, lấy tay áo che mặt uống, ai ngờ rượu vừa vào miệng, liền có nhàn nhạt mùi son phấn. Hắn hơi chau mày, lúc uống ly thứ hai, liền mượn tay áo yểm hộ, nhìn trong ly rượu, nhất thời đổ xuống cằm.
Chỉ thấy dọc trong thành ly, lại in dấu môi son màu đỏ nhạt.
Rời khỏi Nại Bát Liêu triều, sứ đoàn Tống triều bước lên con đường trở về nước. Đồng hành với bọn họ còn có bọn Tiêu Phong, Lý Ngạc Tiết sứ Liêu quốc, bọn họ phụ trách trách nhiệm mặc cả với triều đường Đại Tống.
Trên đường, Triệu Tông Tích cố kìm nén, vẫn không nhịn được, tìm lúc không có người, lén hỏi Trần Khác:
- Tiêu hậu đó có phải có một chân với ngươi không?
- Phù...
Trần Khác đang uống nước, phun ra một ngụm xa bảy thước:
- Nói vớ vẩn gì thế?
- Thật không có?
Triệu Tông Tích nói:
- Người khác không thấy rõ, ta có thể nhìn thấy, trên chung rượu đó có dấu son môi, tóm lại không phải là của thị nữ in lại chứ?
- Thật sao?
Trần Khác giống như không biết gì, nói:
- Nhãn thần ngươi tốt thật, ta không có phát hiện.
- Thật không?
Triệu Tông Tích không tin nói.
- Thật không có phát hiện,
Trần Khác nói:
- Tối qua lần đầu tiên gặp, hôm nay lần đầu tiên thấy chân dung, muốn có gian tình cũng không kịp.
- Cũng phải.
Triệu Tông Tích ngẫm nghĩ cũng đúng. Tối qua Liêu chủ còn ở đây mà, hoàn toàn không có thời gian gây án, liền vẻ mặt đáng tiếc nói:
- Vậy chính là Tiêu Quan Âm đang trêu chọc ngươi.
Nói xong cười dâm đãng lên:
- Ta dám đánh cược, nếu chúng ta chờ mấy ngày nữa hãy đi, ngươi thế nào cũng trở thành của cô ta...
Trần Khác lại uống một ngụm nước, giống như không có gì, nói:
- Cái gì?
- Trai lơ.
- Phù...
Lần này Trần Khác phun ra xa một trượng.
- Đáng tiếc thật, đáng tiếc...
Triệu Tông Tích lắc đầu, sau đó bỏ đi. Trần Khác vẫn đang ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, trong đầu lẩn quẩn hai từ “trai lơ, trai lơ. Trai lơ.... đây chính là một từ làm tỉnh người trong mộng! Ta đè nén xuống, tự cho rằng giữ lễ với Hoàng hậu của Liêu Quốc. Còn ở đó đắc chí, không biết, kỳ thật mình là làm một trai lơ của cô nương đó.
Xưa có Trương Dịch Chi, gần đây có Hàn Đức Nhượng, đều vì trở thành đồ dùng của phụ nữ mà nổi tiếng, chẳng lẽ mình cũng đã đưa thân vào nhóm đó?
Ngẫm nghĩ lịch sử trăm ngàn năm sau, sẽ phê bình đánh giá mình thế nào. Trần Khác nhất thời không rét mà run, liền quyết định, cả đời không tiết lộ nửa chữ.
Chỉ là, tai họa ngầm không ở chỗ mình! Tiêu hoàng hậu bệnh văn thanh đó, còn có cung nữ giúp cô gây án, có thể bảo đảm không tiết lộ ra? Thật sự không dám nói...
Nhưng chuyện này không ở nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ có thể mặc kệ nó, vì kế hoạch của hôm nay chính là nhanh chạy trốn mất dạng, cả đời không đặt chân tới Liêu quốc. Nghĩ đến cho dù tiết lộ ra, Liêu quốc cũng sẽ không tuyên dương nước xấu, càng không thể gióng trống khua chiêng đến triều Tống bắt gian phu.
Gian phu... ta không ngờ thành gian phu, Trần Khác cảm thấy mình ngổn ngang trong gió... Ngày 20 tháng 5, đội quan trở về Yến Vân, chỉ có từ Biện Kinh tới thảo nguyên, lại từ thảo nguyên tới Yến Vân, mới có thể thực sự thể nghiệm được ý nghĩa sống còn của cái gọi Yến Vân 16 châu đối với dân tộc Hán.
Nhìn Yến Vân từ mặt địa hình, dãy Yến Sơn và dãy Bắc Thái Hành Sơn, chính là hai bức tường thành liền nhau, bảo vệ xung quanh đại địa Yến Vân. Còn phía nam Yến Vân đổ bộ xuống sông Tang Can và sông Bạch Câu, lại là pháo đài lập thể tạo thành phòng tuyến siêu cấp. Cho nên cả Yến Vân, giống như do hai pháo đài lập thể hợp thành tuyến phòng siêu cấp, trở thành ranh giới tự nhiên của dân tộc Hán và dân tộc du mục.
Trên thực tế, cho dù một trăm năm sau khi Liêu quốc có được Yến Vân, phạm vi hoạt động của người Khiết Đan vẫn là ở ngoại quan, núi non trùng điệp, sông hồ đầm lầy của Yến Vân là cơn ác mộng vĩnh viễn của kỵ binh...
Tại sao Đại Tống để lại ấn tượng cho người ta là yếu đuối hèn nhát. Với binh lực gấp bội, nhân khẩu gấp mười lần, kinh tế mấy chục lần, lại bị người Liêu ức hiếp phải cống nạp cầu hòa?
Rất nhiều nguyên nhân tồn tại ở đây, thiếu che chở của U Yến, tường thành bảo vệ bản thân nằm trong tay người Liêu, vùng trung bộ Nhu Nhuyễn ở Mã Bình Châu đều dưới sự uy hiếp của thiết kỵ Khiết Đan.
Lấy quân đội bộ binh làm chủ, nếu không có chỗ dựa hiểm trở của sông núi, hoàn toàn không thể ngăn chặn xâm lấn của kỵ binh. Tính động cơ cao của đối phương làm bọn họ có thể dễ dàng vượt qua khu vực phòng ngự trọng yếu của bạn, xuyên thẳng tới nội địa Nhu Nhuyễn.
Cho nên Yến Vân mười sáu châu không đoạt lại được, chiến lược quyền chủ động vĩnh viễn trong tay người Liêu. Người ta muốn đánh thì đánh, muốn hòa thì hòa, triều Tống một chút nổi giận cũng không có.
Hơn nữa tất cả những gì nghe thấy ở Liêu quốc làm Triệu Tông Tích còn hiểu rõ một chút_cho dù không suy nghĩ tác dụng trên quân sự, Yến Vân vẫn là chỗ hiểm yếu của Liêu quốc.
Người Khiết Đan và dân tộc du mục khác không có gì khác biệt, ngoại trừ chăn thả săn thú, cái gì cũng không biết làm. Nhìn người Đảng Hạng nửa canh tác nửa chăn thả, bị kinh tế Đại Tống khống chế hai năm, vật tư trong nước mọi thứ đều khan hiếm, cả nồi cho lão bá tính làm cơm cũng không đủ dùng, chỉ có thể dùng túi da, đã là ầm ĩ vang trời, tiếng oán than dậy đất, lúc này mới bị người Thổ Phiên đánh tè ra quần.
Mà người Khiết Đan không trồng trọt, nhưng không cần nhìn sắc mặt người Tống, thì có thể áo cơm không lo, thậm chí còn có dư sức “chi viện” cho tiểu lão đệ Tây Hạ.
Khác biệt ở chỗ, Liêu quốc có Yến Vân! Vùng đất này chính là một trong những khu vực nhân khẩu đông đúc nhất, phồn hoa nhất, kinh tế phát đạt nhất của nông nghiệp người Hán, đủ để nuôi sống mấy trăm vạn người Khiết Đan. Ngoại trừ cái này ra, Yến Vân còn là nguồn mộ binh chủ yếu của Liêu quốc. Trăm vạn hương đinh là sự bảo đảm quan trọng duy trì thế cân bằng trên binh lực của người Khiết Đan và triều Tống.
Nếu không có Yến Vân, bộ tộc Khiết Đan tuy vẫn có thể dựa vào thiết kỵ hoành hành nhất thời, nhưng chỉ cần một lần thảm bại, thì có thể làm cho không thể gượng dậy nổi. Giống như Hung Nô, Đột Quyết từng xảy ra, hưng thịnh và diệt vong chỉ là đột nhiên, nhất định không có vương triều cường thịnh như bây giờ.
Nói tóm lại, từ lúc Yến Vân đổi chủ, vương triều Trung Nguyên và Khiết Đan mới thật sự chính thức hình thành thế cục triều Bắc Tống thứ hai trên lịch sử.
Cho nên leo lên thanh sơn, nhìn về nơi U Yến địa thế hiểm trở, cuối cùng Triệu Tông Tích hiểu được Yến Kế không thu mà sư phụ nói trên học đường. Là chỗ Hà Bắc không kiên cố, Hà Bắc không kiên cố, mà Hà Nam cũng không thể kê cao gối nằm, là ý gì.
Mà bây giờ y xem ra, nói không thể kê cao gối nằm, đều là cảnh thái bình giả tạo, nên nói nguy như chồng trứng sắp đổ, bất cứ lúc này cũng có nguy hiểm diệt quốc mới đúng!
- Trọng Phương.
Triệu Tông Tích quay đầu nhìn Trần Khác ở sau lưng, hít sâu một hơi không khí hào kiệt của vùng đất Yến Triệu nói:
- Đời nam nhi ta lập chí này, dùng sức lực cả đời lấy lại U Yến, mới không thẹn với tổ tông Hoa Hạ!
- Có thể có chí hướng này, chuyến đi sứ này, coi như xứng đáng.
Trần Khác cười gật đầu nói:
- Yến Vân là nơi căn bản để Đại Tống ta có thể viết lại lịch sử.
Nói xong hắn tăng thêm ngữ điệu, từng chữ từng câu nói:
- Yến Vân không lấy lại được, tất cả đều là hư ảo. Yến Vân nếu lấy lại được, thì Hoa Hạ vĩnh viễn hưng thịnh!
Đâu chỉ là Triệu Tông Tích, Trần Khác cũng trong chuyến đi này tìm được mục tiêu mà mình phấn đấu... Đương nhiên không phải cướp Tiêu Quan Âm về nhà, cái này không phải chuyện trai lơ nên làm.
Cuộc sống là cần mục tiêu, mục tiêu ban đầu của Trần Khác là để mình và người nhà sống cuộc sống tốt. Dùng thời gian mười hai năm, Trần gia đã là cả nhà tiến sĩ, giàu có như vương hầu. Trần Hi Lượng còn trở thành anh em cột chèo của hoàng đế.
Ngoại trừ Triệu Tông Thực phiền phức này, Trần Khác không tìm được lý do gì Trần gia không thể hưng thịnh trăm năm. Cho nên hắn cho rằng, mục tiêu của mình chính là làm hạ đài Triệu Tông Thực, đưa huynh đệ Triệu Tông Tích làm hoàng đế, nhưng sau đó thì sao?
Sau đó làm gì? Vấn đều này không giải quyết, hắn đối với việc tham gia tranh đoạt đều thiếu khuyết động lực, gần như là cưỡng ép mình.
Nói trắng ra đây là tranh quyền đoạt lợi, với tính cách đại khai đại hợp của hắn là vi hòa nghiêm trọng.
Mà dẫn đến hắn thiếu khuyết động lực còn có một điểm quan trọng nhất, chính là thay đổi lịch sử đối với Đại Tống rốt cuộc là tốt hay xấu?
Hắn không phải xuất thân khoa lớp lịch sử, càng không có tiến hành nghiên cứu qua phương diện này, hiểu biết của hắn về lịch sử, chỉ là xem qua “Tống sử”. Đây chính là một bộ người Mông Cổ biên soạn, được công nhận bết bát nhất trong hai mươi bốn bộ sử.
Mà tư liệu tham khảo của Tống sử là “Thực lục” của người Tống sửa khác với với sử sách và các loại ghi chép của nhân gian. Nhân gian sửa sử, viết ghi chép, trên cơ bản là theo tốt xấu của mình, nói gì đến công chính, mà “thực lục” được xưng hô là chấp bút của quan sử, theo Trần Khác biết, trước sau đại tu ba lần....
Truy cứu nguyên nhân, chính là mấy năm sau nữa, triều đường Đại Tống tranh đấu trở nên vô cùng kịch liệt, dẫn đến cuộc tranh đấu không tiền khoáng hậu này, là một trận cải cách lớn chưa từng có trong 5000 năm. Trong trận cải cách lớn đó, sĩ phu ngụy trang thành tao nhã, toàn bộ đều máu rót con ngươi, vì lợi ích niềm tin và khí phách, người trước ngã người sau tiến lên treo cổ cùng một chỗ.
Bọn họ hoàn toàn đánh vỡ chính trị quân tử của triều Đại Tống. Bọn họ dùng mọi cách, bọn họ chém tận giết tuyệt kẻ thù, đấu tranh còn thảm thiết hơn cuộc chiến đao thật thương thật. Càng không may là, trận đấu tranh này kéo dài rất lâu, thực lực hai bên không ngừng thay đổi, ai nắm giữ quyền lực, sẽ tiến hành thanh toán đối thủ, sau đó bóp méo lịch sử, biến đối phương thành gian tà tiểu nhân.
Sau đó một phía khác nổi lên, sẽ phản công cướp lại, lại biến lịch sử thành cái mình muốn. Cứ qua lại như vậy, thật ứng với câu nói, lịch sử là tiểu cô nương mà bất cứ ai trang điểm chỉ cần bạn dùng bút trên tay, thì có thể tùy ý vẽ loạn!
Hơn nữa sau này, Tống thất nam độ, biến pháp Mậu Tuất, thậm chí cái gì đó... đều ở nhu cầu của chính trị. Đối với đoạn lịch sử này tiến hành thay đổi lớn, có thể nói trên dưới 5000 năm, không có đoạn nào bị sửa toàn diện, lung tung lộn xộn như vậy.
Không may là Trần Khác bây giờ đang ở cửa của đoạn lịch sử này, hắn không có cách nào dùng tri thức của đời trước, giúp mình đưa ra phán đoán rốt cuộc là thay đổi tốt hay là thay đổi xấu. Nếu thay đổi, nên thay đổi thế nào... Dù sao sau khi Tống thất nam độ còn có 150 năm quốc tộ, cộng thêm thời Bắc Tống này hơn hai trăm năm.
Nhưng đừng gây sức ép qua gây sức ép lại, ngay cả hai trăm năm nay cũng không có nữa rồi…
Sách sử không cho hắn đáp náp, đáp án chỉ có thể từ trong bản thân trải qua tìm kiếm.
Ở vùng đất Yến Vân bao la hùng vĩ này, hắn đã tìm được_chìa khóa thay đổi vận mệnh dân tộc Hán một ngàn năm sau, thì ra là ở đây....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.