Âu Dương Tu nói chuyện vẫn luôn là trực tiếp, khiến Triệu Trinh phải cười ha hả, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nói:
- Đây chính là nguyên nhân mà ta lưu khanh ở lại. Âu Dương ái khanh, khoa cử là đại lễ tuyển nhân tài, khanh cũng không nên xử lý theo cảm tính.
Tuy nói những lời như vậy, nhưng trên mặt quan gia vẫn như mây trôi nước chảy.
- Nếu là đại lễ tuyển tài, tự nhiên phải vì triều đình lựa chọn nhân tài thực sự.
Âu Dương Tu trầm giọng nói:
- Vi thần sẽ không vì thù hận cá nhân mà làm hỏng đại sự.
- Thiên hạ học Thái học thể rất nhiều, nhất là các học sinh, đều coi Thái Học thể là bài mẫu để noi theo. Khanh làm sao có thể đánh trượt hết được?
Triệu Trinh nghiêm mặt nói:
- Quả nhân nhớ rõ, năm đó văn chương của Tả Hàn Dũ hai lần bị phán là kém cỏi. Về sau phải sửa thành văn bát cổ, mới đậu. Vĩnh Thúc a, đừng lấy mình đo người, làm sĩ tử quả thực không dễ.
- Quan gia nói những lời này, vi thần không thể đồng ý…
Nghe những lời quan gia nói, Âu Dương Tu lập tức đứng lên, thi lễ thật sâu nói
- Đúng là sĩ tử không dễ, cho nên vi thần mới muốn ngăn chặn những kẻ chỉ mong chờ may mắn, giúp những người có tài học thực sự có thể đi đúng con đường con mình.
- Từ khóa sau bắt đầu đi, từ từ sửa đổi là được.
Triệu Trinh nói.
- Lời ấy của quan gia sai rồi. Chuyện ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873002/quyen-5-chuong-254-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.