Vương Tố thấp giọng hỏi.
- Ta Bao Chửng dám vỗ ngực nói, đời này xử việc chứ không xử người, chưa bao giờ ngoại lệ.
- Xử việc chứ không xử người, lời này cũng chỉ do dân chúng nói mà thôi.
Vương Tố không cho là đúng:
- Ngài là Phủ doãn phủ Khai Phong, mọi cử động đều liên lụy tới hướng đi của triều đình. Vậy mà vẫn dùng quyền lực không có chừng mực, ngài muốn làm tội nhân của Đại Tống sao?!
- Ha ha ha . . .
Bao Chửng cất tiếng cười to nói:
- Một họ hàng gần của hoàng thất lại đứng sau một đám xã hội đen của Biện Kinh, tụ tập phi pháp, dự trữ nuôi dưỡng tử sĩ, bức người thành kỹ nữ, làm những chuyện thương thiên hại lý! Rõ ràng còn có kẻ cho y làm thuyết khách, thay y tô son trát phấn, thật là việc kỳ quái nhất trong thế gian này.
- Tại sao ngài lại không chịu hiểu . . .
Vương Tố gấp gáp, dậm chân nói:
- Một Triệu Tông Hán chết cũng chẳng ai tiếc, quan trọng là y còn có một người anh.
- Y có nhiều anh lắm. . .
Bao Chửng bĩu môi nói.
- Đừng có kiểu hiểu mà giả ngốc, ngài biết ta đang nói người nào mà!
Vương Tố vỗ bàn nói.
- Ta cũng không phải con giun trong bụng lão đệ.
Bao Chửng buông tay nói:
- Có cái gì mà không thể nói rõ?
- Có những lời không thể nói ra.
Vương Tố trợn mắt.
- Không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872976/quyen-5-chuong-215-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.