Tiếng bước chân dồn dập vang lên, bọn quan viên liếc mắt thấy Bao Chửng đang hấp tấp chạy tới, may không có chậm trễ việc lâm triều.
Các đồng liêu vẫn nhớ giữ chỗ cho ông. Sau khi Bao Chửng đứng vào chỗ liền thở hổn hển một lúc mới thôi, lại nhìn người đứng bên cạnh không phải là Tri chế Cáo Lưu Sưởng mà là Tam ti Sử Hàn Kỳ.
- Đường đường là kế tướng sao lại chạy đến chỗ này đứng thế?
Bao Chửng lớn hơn Hàn Kỳ chín tuổi. Hai người cũng là tiến sĩ đồng khoa, quan hệ cá nhân không tệ nên ông không khách khí trêu ghẹo:
- Hay là đổi lại với lão Lưu rồi.
- Ông cứ nguyền rủa tôi đi.
Đứng cùng một kẻ lôi thôi râu tóc bừa bộn như lão Bao, Hàn tướng công có vẻ cao ráo hiên ngang hơn nhiều. Khóe miệng nở nụ cười khổ:
- Sao hai mắt ông lại đỏ như con thỏ thế kia, vừa khóc à?
- Khóc quái gì, một đêm không ngủ thành ra như vậy đó.
Bao Chửng một bên sửa sang lại râu tóc, một mặt quay đầu lại, quả nhiên thấy Đường Giới và Phạm Trấn đang nhìn mình đầy chờ mong.
Mà cũng không chỉ hai người bọn họ mà gần như tất cả đều nhìn ông. Sắc mặt Bao Chửng trầm trọng lắc đầu, xoay người đứng yên.
- Ông lắc cái gì thế?
Hàn Kỳ vừa theo Ngự sử dẫn đường cùng đủ các loại quan tiến cung vừa hỏi.
- Hoạt động khớp cổ.
Lão Bao cười ha hả nói.
- Nói nghiêm chỉnh đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872977/quyen-5-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.