Hai người ngồi chen nhau bên bàn thấp thì vẫn được, nhưng nếu có ba người thì lại hơi miễn cưỡng quá. Vì mới bày bốn món mà mặt bàn đã chật, chúng tôi chỉ đành bưng bát cơm trên tay.
Trong số bốn món này thì gà quay và thịt bò sốt nước tương là hai món nguội được Nghiêm Thiện Hoa đặc biệt mua ở ngoài; còn lại là hai món tự nấu tại nhà, dưa chuột và cá. Nếu tôi không đến thăm bất ngờ thì món dưa chuột xào và cá kho này sẽ là bữa tối của họ.
Nghèo thật.
Từ khi bước chân vào ngôi nhà này, tôi thấy đâu đâu cũng lộ ra sự bần túng. Đũa bám màu lạ, bát ăn cơm sứt mẻ, ba cặp chân dưới bàn không có đủ chỗ mà đặt, nên chỉ đành co lên một cách khó chịu. Có lẽ “im lặng” là điều duy nhất có thể được coi là ưu điểm.
Mmàn đêm buông xuống cũng là lúc chim hôm thoi thót quay về tổ, khu dân cư rách nát đã mất đi chút sinh khí cuối cùng, bên tai tôi không còn bất cứ một động tĩnh nào ngoài tiếng bát đũa va lách chách vào nhau, và tiếng kim đồng hồ chạy trên tường. Phố xá bên ngoài như đã ngủ yên, rõ ràng là một phần nằm trong thành phố, nhưng ở đây lại chẳng nghe những âm thanh ồn ào thuộc về chốn thị thành kia.
“Tiểu… Cậu Tang, cậu ăn, ăn nhiều lên.” Nghiêm Thiện Hoa đặt một miếng gà quay vào bát tôi.
Nếu không nể nả chút mặt mũi nào thì liệu ấn tượng mà Kỷ Thần Phong dành cho tôi có xấu đi không nhỉ?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/273807/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.