Mắt Thi Hạo long lên sòng sọc trước sự khiêu khích của tôi, gã nhấc chân toan sấn về phía trước.
Tôi điềm tĩnh chẳng thèm né tránh, để xem liệu gã có dám nhào qua hay không.
Tất nhiên là gã không dám rồi.
Vừa bước lên một bước gã đã khựng lại ngay. Thi Hạo đâu ngu, dù sao đây cũng là linh đường của cụ Thi, gã mà dám cả gan gây sự thì bậc cha chú trong nhà sẽ đá gã ra khỏi gia phả rồi cho đi đày vĩnh viễn.
Gã trừng mắt nhìn tôi đầy hung ác, sau đó miễn cưỡng thu chân về, mặt đen sì như than.
Chuyện xích mích với Thi Hạo đúng là hơi phức tạp. Nếu suy xét lại nguồn cơn thì vấn đề không phải nằm ở tôi, mà là ở Trịnh Giải Nguyên.
Sự ra đời của Thi Hạo vốn chẳng vẻ vang gì cho cam, mẹ gã là bồ nhí “lên hương”, năm đó chửa ễnh bụng rồi mới ép được bà cả rời đi. Mà người vợ cả này vừa khéo lại là dì của Trịnh Giải Nguyên.
Thế giới của trẻ con đơn giản lắm, cứ ai đối xử tệ với người thân của chúng thì đều là kẻ xấu hết. Chính bởi vậy mà cho dù hai bên gia đình đã sớm cắt đứt quan hệ thông gia từ trước cả khi Trịnh Giải Nguyên chào đời, nhưng với những điều mắt thấy tai nghe từ thuở tấm bé, Trịnh Giải Nguyên vẫn có cách nhìn nhận riêng về nhà họ Thi và Thi Hạo.
“Mày là con trai của con mụ ti tiện đó à?” Đây là câu nói đầu tiên mà Trịnh Giải Nguyên – giọng trẻ con – đã thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/273806/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.