Vì vừa tắm xong nên mùi xà phòng rẻ tiền trên người Kỷ Thần Phong càng thêm nồng đượm. Chân tóc hắn vẫn đang âm ẩm, không biết là mồ hôi hay hơi nước chưa khô, chỉ nắm một chốc mà lòng bàn tay đã ướt đẫm cả rồi.
Hai thằng đàn ông thân cao hơn mét tám ngồi trên xe bình thường đã chẳng thoải mái gì cho cam, chưa kể ghế sau của xe thể thao vốn không khác gì hộp cá mòi.
Tôi quỳ trên ghế da, miệng phà ra hơi thở nóng rực. Đây là trục đường chính, người qua lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thậm chí Nghiêm Thiện Hoa cũng có thể bất chợt xuống kiểm tra tình hình nếu chờ quá lâu mà vẫn chưa thấy Kỷ Thần Phong quay về. Đêm chưa ngả về khuya, còn chưa tới chín giờ, cửa kính xe tôi vừa bị đập nát, mảnh vụn kính còn chưa kịp dọn. Địa điểm, hoàn cảnh, thời gian đều không thích hợp, trong đầu biết rõ là sai nhưng cơ thể vẫn không dừng được.
Ngón tay tôi cuộn lại, siết chặt vai áo Kỷ Thần Phong. Dường như có một ngọn núi lửa ẩn bên trong cơ thể, dung nham sôi sục khiến tôi quằn quại kêu gào, khiến da này bỏng rát, máu này bốc hơi.
Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc với nước khử trùng, nên tay của Kỷ Thần Phong tuy thon dài nhưng xúc cảm khi chạm vào lại chẳng hề nhẵn mịn, rìa ngón tay thô ráp, đầu ngón tay cũng không khá hơn là bao. Nhưng đôi tay này… chính đôi tay này đã mang đến cho tôi khoái cảm cực đại, như thể tia sét bổ thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.