Kỷ Thần Phong nhìn tôi như thể vừa trông thấy một cái cây bánh mì trổ ra đầy trái ở Bắc Cực. Vừa hồ nghi lại vừa kinh hãi.
(*) Cây bánh mì (cây sa kê)một loài cây gỗ có hoa trong họ Dâu tằm.
“… Sao cơ?” Mất một hồi lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, cất tiếng nhẹ nhàng như sợ quấy nhiễu đến cái cây thần kì trước mặt.
“Đánh thức một người khó khăn lắm mới ngủ được dậy mà không thèm xin lỗi ư?”
Giả ngu làm gì nữa không biết? Đã dâng đến tận miệng như thế thì phải ngoan ngoãn để tôi “đánh chén” đi chứ.
“Xin lỗi.” Những ngón tay đang nắm lấy mắt cá chân tôi dần buông lỏng, Kỷ Thần Phong toan đứng dậy, “Tôi nghĩ hiểu lầm giữa hai ta cần phải được nói cho rõ ràng…”
Những mập mờ ám muội khi cò cưa, những chòng ghẹo khi xa khi gần, cùng điệu bộ ỡm ờ khi đụng chạm xác thịt. Nếu trước đây có ai đấy làm vậy với tôi, tôi sẽ nghĩ đó là tình thú. Nhưng bây giờ chuyển thành Kỷ Thần Phong thì mọi thứ bỗng trở nên khó mà chịu nổi. Tôi chẳng thấy hưởng thụ, cũng chẳng thấy đáng yêu chút nào. Chỉ cần nghe mấy lời vờ vịt ra vẻ rụt rè của hắn thôi, cái nơi vừa mới phồng lên căng trướng kia đã muốn xìu xuống ngay tắp lự.
Tôi giẫm lòng bàn chân lên đùi Kỷ Thần Phong khiến hắn không thể đứng dậy, cúi người, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt hắn bằng ngón trỏ.
“Bác sĩ Kỷ này, trêu đùa nhiều quá thì mất vui. Cậu mà cứ nói mấy câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/273802/chuong-11.html