Hai vị sư phụ của nàng rời đi còn không quên khép cửa phòng để lại thế giới riêng cho hai người. Nói là của hai người có chút không đúng vì hiện tại hắn vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Minh Nguyệt đi tới ngồi xuống cạnh giường đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân. Nhiệt độ có thể hắn hiện tại rất thấp, bàn tay lạnh lẽo như thể nắm trong tay tảng băng. Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Rõ ràng chỉ vài ngày trước hai người vẫn còn. vui vẻ bên cạnh nhau. Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Chờ mọi thứ kết thúc hai người có thể cùng nhau nắm tay đi tới đầu bạc. Thế nhưng thế sự trêu ngươi, nàng vừa đi một vòng chỗ Diêm Vương về hắn lại vì cứu nàng mà rơi vào hôn mê. Đây chính là điều Minh Nguyệt cực kì không muốn thấy nhất.
"Họ Long kia. Sao chàng lại ngốc như vậy chứ. Rõ ràng biết nguy hiểm như vậy vẫn cố gắng cứu ta. Chàng cứu ta tỉnh lại rồi để bản thân gặp nguy hiểm như vậy. Ta cần chàng cứu làm gì. Nếu như thật sự vì cứu ta mà chàng gặp nguy hiểm, ta còn mặt mũi nào đối mặt với mẫu hậu, còn có hoàng huynh nữa..."
Nàng nắm chặt tay hắn thì thào tự nói một hồi. Hai hàng lệ không biết đã rơi xuống từ khi nào ướt đẫm gương mặt. Hình ảnh nữ nhân khóc đến đáng thương như vậy nếu để nam nhân nhìn thấy chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng mà cẩn thận che chở.
Bởi vì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/3496278/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.