Suốt một đêm dài hai người Lăng Huyền cùng Vương Hoàng không dám chợp mắt đều thức canh chừng cho hai người Minh Nguyệt cùng Long Nhật Hàn.
Vốn tưởng rằng hai người rất nhanh sẽ tỉnh lại nhưng không phải. Cả một đêm trôi qua tới trời mờ sáng Minh Nguyệt lại là người tỉnh lại trước. Điều này khiến hai lão nhân có chút khó tin.
"Nhà đầu. Cơ thể có chỗ nào không khỏe nói với ta." Lão Vương nhìn tiểu đồ đệ vẫn còn ngồi thất thần trên giường lo lắng hỏi.
"Sư phụ, ta không sao. Để mọi người lo lắng rồi. Đúng rồi, sao không thấy lão Lăng đâu?" Nàng đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng không thấy vị sư phụ còn lại.
Theo độ hiểu biết của mình về hai vị sư phụ này. Một khi nàng sảy ra chuyện không lo lắng tới mất ăn mất ngủ mới là lạ. Kì quái lại không thấy sự xuất hiện của Lăng Huyền.
"Uống chút nước đi. Lão Lăng đang ở bên kia xem tiểu tử kia. Hắn vẫn chưa tỉnh lại." Vương Hoàng ngập ngừng nói. Lo lắng nàng sẽ vội vàng mà lại chạy đi xem tiểu tử đó. Cơ thể nàng vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút mới tốt.
Tay cầm chén nước của Minh Nguyệt sau câu nói của lão Vương thì run lên. Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh uống một chút nước xoa dịu cổ họng khô khan của mình.
Bởi vì cơ thể chưa hoàn toàn bình phục nên cả người nàng hiện tại gần như không có chút sức lực.
"Sư phụ, là người đã cứu con sao?" Nắm chặt chén nước trong tay Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/3496277/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.