"Hừ. Đường đường hai đại nam nhân thì ta có thể làm gì được hắn. Ngươi bớt suy nghĩ không đứng đắn lại cho lão tử." Vương Hoàng nghe lão Lăng hỏi vậy lập tức trợn trắng mắt phì phò tức giận. Lão chỉ đang muốn xem xét vết thương trên người hắn. Có thể do quá kích động nên hành động có chút dọa người. Thật không biết họ Lăng này lại suy nghĩ đi đâu nữa.
"Vết thương trên người hắn sảy ra chuyện gì sao? Nhìn ngươi thất thố như vậy. Sẽ không phải tình trạng xấu đi đó chứ?" Lăng Huyền còn tưởng vết thương của hắn lại chuyển biếm xấu đi không khỏi lo lắng hỏi lại.
"Tốt hay xấu ngươi tự mắt nhìn là sẽ rõ không phải sao?" Lão Vương thần thần bí bí nói.
"Tiểu tử. Ngươi mau cởi ra ta xem. Chỉ sợ vết thương nghiệm trọng đi thì Nguyệt Nhi của chúng ta phải biết làm sao chứ." Lăng Huyền thấy tay của Vương Hoàng sau khi nghe câu hỏi của bản thân đã rụt về. Vẫn chưa lộ ra vết thương của hắn như thế nào không khỏi hấp tấp thúc giục hắn cởi y phục ra.
Long Nhật Hàn thấy biểu cảm của hai lão nhân không khỏi cảm thấy thú vị. Từ khi phụ hoàng không còn hắn chỉ có sư phụ Nam Cung là thật sự yêu thương không coi thân phận Hoàng Thất của hắn trong mắt mà đối xử như những hài tử bình thường. Thế nhưng thời gian hắn hắn ở cùng sư phụ rất ngắn. Phần lớn thời gian đều sống dưới thân phận Hàn Vương gia cao cao tại thượng của mình. Bên dưới toàn là những kẻ không nịnh bợ thì cũng mưu mô toan tính từng ly. Khắp nơi đều là cạm bầy mục đích.
Lần này may mắn tới đây. Gặp được hai lão nhân gia này. Tuy hắn với hai người bọn họ không thân không thích nhưng sự quan tâm của bọn họ hắn vấn nhận ra. Tuy không không phải rất rõ dàng nhưng lại ấp áp lạ thường. Bọn họ không vì thân phận của hắn mà đối đãi. Có thể hắn được bọn họ để ý đến cũng chỉ vì có nàng. Thế nhưng từng đó thôi cũng đủ để Long Nhật Hàn nhận ra sự khác biệt. Và hắn cảm thấy hài long vì điều đó.
"Còn thất thần ở đó làm gì. Mau lên để ta xem thử vết thương thế nào. Lỡ ngươi sảy ra chuyện chúng ta biết ăn nói thế nào với Nguyệt Nhi, với tên họ Long kia chứ."
Lăng Huyền vẫn không rõ đầu đuôi sự việc thế nào mãi thấy hắn ngồi thất thần không khỏi lên tiếng thúc giục.
"Tiền bối người xem." Long Nhật Hàn nghe tiếng gọi của Lăng Huyền thì hồi thần lại tiện tay vạch vạt áo ra cho hai lão nhân thấy rõ vết thương. Miệng vết thương sáng sớm còn sưng tấy chảy máu chỉ trong vòng nửa ngày đã kết vảy dần khôi phục. Nhìn qua giống như đã được hai tới ba ngày vậy đó.
"Tiêu tử ngươi..Tên này ngươi là biến thái sao? Tại sao có thể nhanh như vậy. Tốc độ hồi phục này không phải của người thường..." Hai lão nhân nhìn tốc độ khôi phục nhanh tới khó tin này cũng líu lưỡi.
Thể chất của tiểu tử này cũng quá trâu bò đi. Nhanh như vậy liền có thể khôi phục tới tình trạng này. Chẳng trách hắn lại có thể tự tin cứu người trong đêm nay luôn.
"Hai vị tiền bối không cần quá kinh ngạc. Thể chất của vãn bối từ nhỏ đã có chút khác người. Sau khi trưởng thành thường xuyên ra chiến trường bị thương nên cơ thể có thể thích nghi để hồi phục nhanh nhất có thể. Cũng có thể là tác dụng của Phá Nhật kiếm thức. Dù sao thì vãn bối có đủ khả năng để cứu nàng. Hai người không cần lo lắng." Long Nhật Hàn nhìn hai người nói sơ qua.
Cơ thể này của hắn chính là có điểm đặc biệt như vậy. Vậy nên bao nhiêu năm chinh chiến ngoài xa trường hắn mới có thể sống sót mà trở về. Tuy nhiên lần này tốc độ hồi phục nhanh hơn những lần trước rất nhiều. Hắn đoán phần lớn có liên quan đến Phá Nhật kiếm thức. Chắc hẳn do mối liên kết giữa Phá Nhật và Phá Nguyệt nên vết thương do Phá Nguyệt kiếm gây ra mới có thể nhanh như vậy khôi phục.
"Hóa ra là vậy." Cả hai lão nhân nghe qua liền hiểu lập tức gật gù. Trên thế gian này rất hiếm khi tìm thấy người có thể chất đặc biệt như vậy.
Trong một vạn người chưa chắc đã tìm ra một người. Nếu có thì phần lớn là do dược vật tôi luyện mà thành. Rất ít người bẩm sinh đã có được khả năng này. Nhìn hắn không giống là dùng dược vật. Vậy thì chỉ có thể nói số mạng hắn may mắn. Có được thể chất vạn kim khó cầu này.
"Tình trạng không tệ. Nếu Nguyệt Nhi không có gì bất ngờ sảy ra tối nay có thể giúp nha đầu đó trị thương được rồi. Ngươi cố gắng nghỉ ngơi thật tốt lát nữa ta sẽ cho người mang thuốc cho ngươi. Nếu không còn chuyện gì nữa chúng ta đi trước chuẩn bị một vài thứ."
Vương lão kiểm tra thấy tình trạng cơ thể hắn đã tốt lên cũng gấp rút muốn giúp đồ đệ nhà mình. Thời gian để càng lâu sẽ càng nguy hiểm. Tốt nhất là đêm y có thể tiến hành luôn. Vậy nên bọn họ chỉ dặn dò hắn vài câu rồi vội vàng rời đi. Thời gian cấp bách còn rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
"Hai vị đi thong thả. Thứ lỗi cho vãn bối không thể tiễn hai người."
"Thôi thôi ngươi vào trong chăm sóc nha đầu được rồi. Chúng ta tin tưởng giao hết tâm can bảo bối cho ngươi." Lăng Huyền khoát khoát tay tỏ vẻ không cần rồi cùng Vương Hoàng rời đi.
Sau khi hai người đi khỏi Long Nhật Hàn cũng không ở lại bên ngoài mà quay lại trong phòng cẩn thận chăm sóc cho nữ nhân của mình vẫn im lặng nằm trên giường không có phản ứng.
Thế nhưng cả ba người bọn họ đều không để ý. Vết bớt hình thanh kiếm trên ngực hắn nhàn nhạt hiện lên ngay sau khi bị thương và vẫn không có dấu hiệu biến mất. Màu sắc nhạt đến mức phải chú ý mới có thể nhìn thấy rõ được. Có thể mấy người bọn họ đều chú ý hết vào vết thương nên không để ý tới những thứ khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]