Đêm hôm đó mấy người quyết định lập tức thực hiện chữa thương cho Minh Nguyệt.
Vết thương trên người hắn cũng không còn đáng ngại nữa nên bọn họ quyết định thực hiện càng sớm càng tốt. Nếu để càng lâu mức độ nguy hiểm sẽ càng cao.
Chuyện đó là điều mà mấy người không thể chấp nhận được.
"Tiểu tử. Ngươi đã chuẩn bị kĩ chưa?" Đứng trước giường của nàng Vương Hoàng chắp tay nhìn nam nhân ngồi bên cạnh giường. Sống hơn nửa đời người rồi. Sinh tử của người khác đều nhìn thấy, cũng đã tận mắt chứng kiến từng người ngã xuống. Thế nhưng đến khi nhìn đồ đệ nhà mình một tay nuôi lớn gặp nguy hiểm Vương Hoàng vẫn có chút không chịu được.
Lần này gần như là đánh cược tất cả. Nhìn nam nhân thâm tình trước mắt này một lão nhân như Vương Hoàng cũng có lòng tin chắc chắn sẽ cứu được nha đầu nhà mình.
"Tiền bối. Bất cứ lúc nào chỉ cần hai người nói một tiếng cho dù bỏ đi cái mạng này ta cũng nhất định phải cứu được nàng." Hắn bàn tay nắm lấy tay nàng mà kiên định lên tiếng.
Ngay khi biết bản thân có thể cứu nàng hắn đã muốn ngay lập tức cứu rồi. Thế nhưng hai vị sư phụ nàng không đồng ý nên mới kéo dài tới hiện tại.
"Lần này coi như hai lão nhân chúng ta nợ tiểu tử ngươi. Sau khi nha đầu tỉnh lại chúng ta từ từ nói chuyện. Chỉ cần việc trong khả năng. Chúng ta nhất định không từ chối." Lăng Huyền đứng bên cạnh nói.
Mặc kệ quan hệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/3496275/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.