Đến tối hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền quay lại xem tình hình hai người Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt. Hai người bọn họ nghe dược đồng thông báo lại từ khi đi vào Long Nhật Hàn chưa từng rời khỏi phòng nửa bước. Nhất định thủ bên người nàng canh chừng không rời.
"Tiểu tử, thế nào rồi? Cơ thể có chỗ nào không ổn hay không?" Đi vào phòng thấy Long Nhật Hàn ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt dưỡng thần Lăng Huyền bèn lên tiếng hỏi. Nhìn sắc mặt hắn không tệ có lẽ đã không còn nguy hiểm.
"Đa tạ tiền bối. Vết thương không có gì nghiêm trọng. Nghỉ ngơi một chút là ổn rồi." Thấy người đi vào hắn cũng xuống giường đi tới. Ba người đứng trước thùng gỗ lớn nhìn nữ nhân đang ngâm mình trong đó.
Vương Hoàng nhìn hắn một cái cũng không nói gì mà đưa tay ra bắt mạch xem thử mạch tượng của nàng. Nước trong thùng đã hoàn toàn chuyển sang màu đen như mực, thật không biết bên trong đó chứa gì.
"Tiểu tử. Ngươi có thể qua đây giúp ta ôm nha đầu lên giường một chút." Sau khi xác nhận mạch tượng của nàng đã ổn định hơn lúc sáng Vương Hoàng liền gọi hắn qua giúp mình ôm nàng lên giường. Hiện tại cả người nàng chìm trong nước không có gì khác biệt. Thế nhưng một khi ôm lên y phục ướt sẽ dính vào người. Cảm thấy như vậy không tốt lắm. Tuy làm sư phụ nàng đã mấy năm nhưng tiếp xúc quá gần vẫn là không hay. Cái mặt già này của lão còn lâu mới chịu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]