Chương trước
Chương sau
Ở bên kia, Bạch Ân lại không yên ổn như vậy.
Trước kia mọi người đều nghĩ cậu ta là người mà Kiều Cảnh Nam để ý cho nên ngay cả quản lý của quán bar ở trước mặt cậu ta cũng phải nhún nhường ba phần.
Tuy là Kiều tổng vẫn để cậu ta làm ở đây nhưng ai mà biết được liệu có ngày cậu ta thành công "thăng chức", thượng vị hay không.
Nhưng chuyện hôm nay vừa xảy ra thì thái độ của mọi người đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Kiều Cảnh Nam dẫn theo một thiếu niên tới, nâng niu trong lòng như bảo bối, thậm chí lúc ra về còn không nỡ để chân thiếu niên kia chạm đất.
Còn Bạch Ân vì gây sự với thiếu niên đó mà bị Âu thiếu đánh một trận trong nhà vệ sinh, thảm đến không nỡ nhìn.
Mà Bạch Ân vốn dĩ cũng không phải là người khiêm tốn hiểu chuyện gì như bộ dạng trước mặt Kiều Cảnh Nam, mấy năm nay ở trong quán bar cậu ta luôn kiêu ngạo hống hách, lúc nào cũng bày ra bộ dạng mình là người được Kiều tổng chống lưng, không coi ai ra gì. Mọi người ở trước mặt nể nang cậu ta nhưng thật ra trong lòng từ lâu đã không ưa gì cậu ta rồi.
Nay người mà mình nhìn không thuận mắt bị lật thuyền, đương nhiên là ai nấy đều góp vui mỉa mai vài câu với ánh mắt khinh miệt và hả hê.
Buổi tối muộn, khi khách đã về hết, quản lý gọi mọi người đến phòng họp. Vết thương của Bạch Ân đã được xử lý qua loa, cậu ta muốn về nghỉ ngơi nhưng lại bị quản lý giữ lại, cậu ta thừa biết chính là vì cuộc họp này.
Quản lý nói rằng Bạch Ân bị đuổi, cậu ta cũng chẳng có ý kiến, chuyện này ai cũng dự liệu trước được. Ngày trước Bạch Ân đến đây làm là vì hoàn cảnh, lại thêm vì trả nợ cho người cha cờ bạc ở quê cho nên mới buộc phải làm ở quán bar.
Hiện tại cậu ta đã để dành được một khoản tiền, lại sắp tốt nghiệp đại học, nợ cũng đã trả xong rồi, cậu ta đến đây làm chỉ vì Kiều Cảnh Nam, hiện tại người kia đã quay lưng... vậy thì nghỉ làm cũng không có gì là to tát.
Chỉ là rất lâu rồi Bạch Ân mới lại nhìn thấy những ánh mắt khinh miệt cười cợt kia đặt trên người mình. Trước kia... cậu ta từng được ngưỡng mộ đến thế nào, nay lại càng bị chê cười nhiều như thế ấy.
Cái gì gọi là nỗi đau từ trên cao té xuống, Bạch Ân đã nếm trải đủ. Mà tất cả đều chỉ được định đoạt bởi một ánh mắt của Kiều Cảnh Nam. Bạch Ân yêu thích hắn như vậy... thật sự không hiểu tại sao đến cuối cùng người bên cạnh hắn lại không phải là cậu ta.
Bạch Ân ôm đồ đạc rời khỏi quán bar, trở về căn chung cư tầm trung mà cậu ta thuê ở. Có lẽ sau này cậu ta sẽ phải chuyển đi khỏi chỗ này, không còn tiền lương hậu hĩnh của quán bar và tiền boa của Kiều Cảnh Nam, cậu ta sẽ không còn được sống cuộc sống thoải mái như trước kia nữa.
Vừa lê thân xác mệt mỏi nằm xuống thì chuông điện thoại lại reo lên như đòi mạng, Bạch Ân nhìn dãy số quen thuộc đầy chán ghét kia, bực bội nghe máy.
"Đã là giờ nào rồi mà ông còn gọi cho tôi, có chuyện gì thì nói mau..."
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói khàn khàn lạ lẫm, "Cha của mày thiếu nợ bọn tao, bây giờ đã quá hạn rồi, lãi chồng thêm lãi, mày tính khi nào trả đây? Hả?"
"Mấy người là ai, cái gì mà thiếu nợ, không phải tôi đã trả hết rồi sao?" Bạch Ân mở bừng mắt, ngồi phắt dậy.
Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười, tiếng đấm đá, tiếng đập phá, cả tiếng người ta la hét, hồi sau cậu mới nghe thấy giọng nói quen thuộc của người mà cậu phải gọi là cha kia.
"Ân Ân, là cha đây, cha chỉ mượn bọn họ có vài chục triệu, không nghĩ tới tiền lãi lại cao như vậy, hiện tại... hiện tại đã thành mấy trăm triệu rồi... con mau cứu cha..."
Bạch Ân nghiến răng thành tiếng, cậu ta bất lực hét vào điện thoại, "Không phải tháng nào tôi cũng gửi tiền cho ông ư? Không phải nợ cũ đã trả hết rồi sao? Tại sao còn phải mượn tiền bọn cho vay nặng lãi, mấy trăm triệu ư, mấy chục triệu cũng không có, ông nghĩ tôi là máy in tiền sao?"
Người bên kia đang hạ giọng nhưng nghe thấy cậu chỉ trích bỗng nhiên lại đổi giọng lớn lối, "Tao nuôi mày lớn, cho mày ăn học, bảo mày đưa mấy trăm triệu thì đã làm sao? Không phải mày đến quán bar phục vụ cho mấy ông già có tiền sao, đừng tưởng tao không biết, đừng có làm như là mày thanh cao lắm vậy."
"Ông..." Bạch Ân nghiến răng nghiến lợi, cậu ta lâm vào tình cảnh như vậy còn không phải là vì ông ta sao, vậy mà bây giờ ông ta còn tiếp tục cờ bạc, tiếp tục nợ nần...
Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào truyền tới, lát sau lại đổi thành giọng của người đàn ông xa lạ kia, "Đủ rồi! Đó là chuyện nhà bọn mày, bọn tao không quan tâm, mau gom đủ tiền mà trả cho tao, nếu không thì... lão già này đã nói sẽ bán mày vào nhà chứa để thay ông ta trả nợ đó ha ha ha..."
Tiếng tút tút kéo dài bên tai, Bạch Ân lặng lẽ nhắm mắt lại. Hôm nay... đúng là một ngày tồi tệ.
...
Đồng hồ trên tường điểm sáu giờ sáng, Thẩm Tư Thần không cần đặt chuông báo thức cũng có thể theo thói quen thức dậy đúng giờ.
Cậu sợ đặt báo thức sẽ ảnh hưởng đến Kiều Cảnh Nam cho nên cố gắng tự mình thức dậy, còn tưởng hắn ngủ say như thế thì sẽ không hay biết, nào ngờ cậu chỉ vừa nhúc nhích thì người kia đã dậy.
"Sao vậy, em muốn đi vệ sinh sao? Tôi đưa em đi." Kiều Cảnh Nam không mở mắt, chỉ ôm cậu từ sau lưng, dụi đầu vào vai của cậu.
Thẩm Tư Thần đỡ trán, vô cùng bất lực. Cậu đã lớn từng này rồi mà buổi tối thức dậy đi vệ sinh hắn cũng nhất quyết đi theo canh chừng cho bằng được, bởi vì buổi tối cậu thường không bật sáng đèn trong phòng lên, hắn nói sợ cậu ngã, lại sợ cậu một mình thức dậy sẽ sợ hãi...
Nhà vệ sinh chỉ nằm ngay trong phòng, cách có mấy bước chân đâu chứ!
Thẩm Tư Thần đem cánh tay đang siết chặt eo mình nhẹ nhàng gỡ ra, "Không phải, trời đã sáng rồi, em phải dậy."
Kiều Cảnh Nam không buông tha cho cậu, hắn dùng sức kéo gọn người vào trong lòng, ôm còn chặt hơn khi nãy, "Em dậy sớm như vậy làm gì chứ, tôi muốn ngủ thêm một lúc nữa."
"Em đâu có bảo anh dậy, em chỉ muốn đi xem Tiểu Vũ một lát."
"Không có em tôi không thể ngủ được. Tiểu Vũ vẫn chưa dậy đâu, nằm thêm một chút nữa, đi mà..." Kiều Cảnh Nam biết được thiếu niên nhà mình ngoan ngoãn lại dễ mềm lòng, cho nên triệt để đánh vào tâm tư của cậu.
Bởi vì sợ hắn ngủ không được ngon cho nên Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn nằm im trở lại, sau đó cậu nhẹ nhàng xoay người, mặt áp vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp kia, nghe tiếng tim đập trầm ổn đều đều của hắn, trong lòng bất giác an tâm đến lạ.
Thẩm Tư Thần tự nói với chính mình, chỉ một lát, chỉ nằm thêm một lát nữa thôi cũng không sao mà.
Kết quả lần kế tiếp cậu mở mắt ra đã là hơn chín giờ.
*****
Comeback ùi nha, có ai còn nhớ Thần Thần và Quả Chanh... à nhầm Kiều tổng không???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.