Thẩm Tư Thần ngủ nướng, trước kia cậu sẽ không như vậy, chưa từng. Bởi vì cậu phải lo cho Tiểu Vũ, phải cho nhóc ăn sáng, phải đưa nhóc đến trường. Sau đó còn phải đi chợ, phải nấu nướng, dọn dẹp, mở cửa tiệm mỳ. Công việc không tính là quá vất vả, nhưng mà lại thường xuyên bận luôn tay luôn chân tất bật từ sáng đến tối. Cậu chỉ quanh quẩn ở tiệm mỳ, sau đó lại về nhà, cuộc sống chỉ xoay quanh Tiểu Vũ và những chuyện vụn vặt thường ngày, an nhàn và đơn giản. Thẩm Tư Thần lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, cậu thật sự vẫn chưa quen với cuộc sống làm sâu gạo này. Giờ này chắc là Tiểu Vũ đã được đưa đến trường mẫu giáo, Kiều Cảnh Nam cũng đến công ty rồi, chẳng lẽ cậu phải ngồi ngốc ở nhà cả ngày sao. Thẩm Tư Thần gác tay lên trán, lát sau trong đầu cậu lại lóe lên một ý tưởng thú vị, hay là... cậu thử cải tạo lại sân sau của biệt thự này. Nghĩ là làm, Thẩm Tư Thần lập tức rời giường, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền xuống dưới nhà. Bữa ăn sáng phong phú được dọn lên trước mặt, cậu chỉ cần ngồi một chỗ là sẽ có người phục vụ mọi thứ cho cậu, họ chỉ thiếu chưa đút cho cậu ăn nữa thôi. Lúc đầu cậu có chút ngại ngùng, cậu không quen phiền đến người khác, cho nên càng không thể quen với việc được người ta phục vụ như vậy. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì gia có gia quy, hào môn cũng có quy tắc riêng của hào môn, cậu sợ nếu mình không làm quen được, không thích ứng được với những quy tắc này thì sẽ làm mất mặt Kiều Cảnh Nam, cho nên cậu tự nhủ trong lòng rằng mình phải cố gắng hòa nhập nhất có thể. Sau khi ăn xong một bữa sáng "quý tộc" với sự cứng nhắc gượng gạo thì Thẩm Tư Thần lập tức chuồn ra khu vườn phía sau tản bộ, quy tắc gì đó... quá ngột ngạt rồi. Còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại trong túi đã reo lên, là Kiều Cảnh Nam gọi. Từ lần mà hắn gọi cậu không được liền từ công ty trở về tìm cậu thì cậu luôn đem theo điện thoại bên mình. Thẩm Tư Thần sợ hắn không liên lạc được rồi lại bỏ hết công việc mà đi tìm cậu, khiến cho ảnh hưởng công việc quan trọng ở công ty. "Cảnh Nam, sao anh lại gọi em giờ này?" "Nhớ em." Cậu thả chậm bước chân, đi loanh quanh vô định trong vườn, khóe môi khẽ mỉm nhẹ, "Công ty rảnh rỗi lắm sao, còn có thời gian trêu chọc em?" "Chỉ cần là chuyện của em, tôi luôn ưu tiên đặt lên hàng đầu." Đương nhiên là Kiều Cảnh Nam không thể nói rằng hắn vừa nhận được điện thoại của quản gia nói rằng Thẩm Tư Thần có vẻ không được vui rồi. Kiều Cảnh Nam nhịp nhịp tay gõ lên mặt bàn, chăm chú suy nghĩ, "Em ở nhà một mình có phải rất nhàm chán không? Có muốn đến công ty của tôi tham quan một chút không?" Thẩm Tư Thần cảm thấy đi ra ngoài có vẻ như là một ý kiến không tồi, hơn nữa cậu chưa từng được đặt chân đến mấy nơi toàn tinh anh trong giới kinh doanh như Kiều Thị, cũng chưa từng biết một công ty lớn ở bên trong sẽ giống như thế nào, thật sự có chút tò mò... "Như vậy có ổn không? Sẽ không làm phiền anh chứ?" "Đương nhiên là không phiền." "Được, vậy em chuẩn bị một chút, lát nữa em sẽ tự qua đó." "Ngoan, nói tài xế chạy xe chậm một chút, chú ý an toàn." Thẩm Tư Thần gác máy, háo hức lên phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, chuyện cải tạo mảnh vườn ở sân sau... cậu đã quên mất. Cậu cũng không biết sự mất tự nhiên lúc nãy của mình bị hiểu nhầm thành không vui, cho nên Kiều Cảnh Nam mới muốn tìm cách dỗ cậu. Bên kia, ở Kiều Thị lại có vẻ không được yên bình lắm. Phòng thư ký tổng giám đốc phát thông báo xuống tất cả phòng ban khác rằng có khách quý sắp đến tham quan công ty, tất cả mọi người chú ý một chút. Bốn chữ "chú ý một chút" này lại khiến cho nhân viên Kiều Thị từ trên xuống dưới nâng cao tinh thần lên hai trăm phần trăm, chỉnh trang bản thân chu đáo, tâm lý căng thẳng đến cực độ. Tham quan, phải là người như thế nào mới có thể đến Kiều Thị tham quan đây, còn được phòng thư ký đích thân phát thông báo, nếu mà biểu hiện không tốt hoặc là lỡ đắc tội người ta, vậy thì sẽ thảm lắm. Trong nhóm chat của công ty nháo nhào cả lên, mọi người bàn tán không biết người đó là ai mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Người căng thẳng nhất lúc này có lẽ là lễ tân trực ở đại sảnh và cô thư ký nhỏ được phái xuống chờ người. Lục Văn đã ra ngoài làm việc cho nên việc đón tiếp này được giao cho thư ký Tiểu Hà. Bởi vì Kiều Cảnh Nam phải dự một cuộc họp video với chi nhánh nước ngoài nên bảo Tiểu Hà đích thân xuống đón Thẩm Tư Thần rồi đưa lên phòng tổng giám đốc. Nhân lúc còn chưa có ai đến, Tiểu Hà trò chuyện với cô lễ tân bên cạnh. "Chị nói xem, vị Thẩm tiên sinh này là ai nhỉ, là đối tác mới sao?" Cô gái lễ tân cũng căng thẳng nhìn ra cửa, "Cũng không biết nữa, tôi làm việc ở đây hơn bốn năm, người được Kiều tổng coi trọng như vậy thì tôi cũng mới thấy lần đầu. Bình thường dù đối tác nước ngoài tới cũng chẳng mấy ai được tham quan công ty, mà cho dù là có cũng chỉ là một vài bộ phận điển hình... làm gì có chuyện phát thông báo toàn công ty chứ." ... Chiếc Bentley màu trắng chậm rãi dừng trước cửa chính ra vào của Kiều Thị, chỗ này ngoài xe của Kiều Cảnh Vân và Kiều Cảnh Nam ra thì không có xe nào được chạy thẳng đến đây, toàn bộ đều phải dừng xe bên ngoài. Bảo vệ vừa mới định đến nhắc nhở thì biển số xe quen thuộc đã khiến cho anh ta phải giật mình. Đây là xe của Kiều tổng. Nhưng rõ ràng sáng nay Kiều tổng đã đến công ty rồi, bỗng nhiên anh ta nhanh trí nhớ đến thông báo có khách quý đến thăm lúc nãy. Chín phần vị khách ấy chính là người ngồi trong xe này. Bảo vệ nhanh chân chạy đến, cung kính mở cửa. Bất ngờ là bên trong xe không phải là một vị giám đốc nghiêm nghị nào đó mà là một thiếu niên trẻ trung có nụ cười xán lạn dịu dàng, người nọ tinh tế ngọt ngào, như hoa như ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]