13
“Cô đừng quên là ai buông tay ai trước.”
Là tôi.
Sáu năm trước, chúng tôi lên năm ba đại học.
Năm ấy, tin tốt nhất mà chúng tôi nhận được chính là cả hai chúng đã qua được phỏng vấn của Lạc Ngu Ảnh Thị, kí hợp đồng với thân phận là diễn viên.
Tối hôm kí hợp đồng, tôi và Cố Ngôn Xuyên đã đi ăn một bữa thịnh soạn.
Tôi nâng ly nước ép hoa quả lên rồi nói: “Chúc con đường trở thành ngôi sao của Cố Ngôn Xuyên toả sáng rực rỡ, mọi chuyện thuận lợi.”
Cố Ngôn Xuyên cười rồi lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống vì không kìm nén được xúc động của tôi, ánh mắt dịu dàng: “Chúc Cố Ngôn Xuyên mãi mãi có Lâm Tư Dao ở bên cạnh.”
Cho dù thị trường giới giải trí tàn khốc, nhưng kí được hợp đồng với Lạc Ngu cũng giống như cho chúng tôi thuốc trợ tim rồi. Được cop𝗒 tại ( T𝐑𝒖 MT𝐑U𝘠𝘌𝙉﹒v𝑛 )
Cuộc sống luôn được tạo thành bởi từng chút từng chút hi vọng một, thúc đẩy con người ta tiến về phía trước.
Tôi và Cố Ngôn Xuyên không chung một người quản lí.
Nhưng điểm giống nhau là: một người quản lí nghệ sĩ của công ti lớn như Lạc Ngu thì trong tay sẽ có mười mấy nghệ sĩ giống như chúng tôi.
Sau khi kí hợp đồng, cuộc sống của chúng tôi bị công ti sắp xếp đầy những lớp tập hình thể và lớp diễn xuất, đây là khoản đầu tư cố định ban đầu của Lạc Ngu dành cho mỗi nghệ sĩ, phải học rất nhiều thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-ngon-xuyen/3327110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.