16
Về sau, những bữa tiệc rượu như thế lại diễn ra thêm mấy lần nữa.
Bọn họ mới đầu thì ép rượu, sau đó thì nói những lời quấy rối, có một lần tôi giận dữ bỏ đi vì những câu nói đùa đồi truỵ của họ.
Quản lí chạy ra ngoài giữa tôi lại: “Lâm Tư Dao, em cau mặt cái gì thế hả?”
Tôi tức giận đến nỗi môi run bần bật: “Là do bọn họ… bọn họ…”
“Bọn họ làm sao? Không phải chỉ là nói đùa mấy câu thôi sao? Ở đây không phải tháp ngà voi, đây là xã hội, là giới giải trí ăn thịt người không thèm nhả xương ra, người không có chống lưng còn ra vẻ thanh cao sẽ lập tức chết đói, em tự mình nghĩ cho kĩ đi.”
Hôm ấy, tôi lại trở về nhà với nồng nặc mùi rượu.
Chúng tôi sống trong một căn chung cư cực kì cực kì nhỏ, mái nhà lúc ấy đã xuống cấp trầm trọng.
Khuôn mặt của Cố Ngôn Xuyên tràn đầy sự tức giận không thể nào xoa dịu được.
Đó là lần cãi nhau lớn nhất của chúng tôi từ khi bắt đầu sống chung tới giờ.
Hắn hỏi tôi còn muốn sống như vậy đến lúc nào, tôi khóc hỏi lại hắn:
“Vậy anh bảo em phải làm sao? Cố Ngôn Xuyên, em còn phải trả nợ, em không thể chịu nổi cuộc sống của 5 năm sau vẫn đang trong cảnh thiếu nợ mệt mỏi đến nỗi không ngóc đầu lên được, anh còn có người thân, em không còn người thân nữa rồi!”
“Anh nói rồi, anh chính là người thân của em!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-ngon-xuyen/3327111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.