10
Mới đầu tôi và Cố Ngôn Xuyên như hai cái cây nương tựa vào nhau mà sống.
Ngày đông tối tăm, bữa sáng ăn những chiếc bánh bao hấp nóng hổi cũng đủ khiến chúng tôi hài lòng.
Mỗi ngày cuối tháng đều mong đợi được đi ăn lẩu hoặc tới các quán đồ ăn Chiết Giang-Giang Tô.
Ngày sinh nhật, một miếng bánh kem bé xíu cũng đủ khiến chúng tôi cảm thất ngọt tận đáy lòng.
Từ những mái hiên thấp thấp nhìn lên sẽ thấy những đám mây đang trôi lơ lửng, thứ mà chúng tôi không thể nhìn thấy là tương lai, nhưng lạ thay nó lại khiến chúng tôi cực kì mong đợi.
Nhưng với tôi mà nói, 2 triệu NDT thực sự rất nhiều.
Nhà Cố Ngôn Xuyên còn có mẹ giúp trả nợ, bán nhà bán xe, đến giờ cũng sắp trả xong rồi.
Còn tôi, nhà và xe sớm đã bị bố tôi đem đi để trừ nợ, đã gần hai năm trôi qua rồi mà mới trả được có 400.000 NDT, còn không nhanh bằng tốc độ tiền lãi tăng lên nữa, mỗi một lần quá kì hạn là lại càng khiến người đòi nợ mất kiên nhẫn hơn.
Bọn họ túm lấy cổ tôi rồi nói, nếu như còn một lần quá hạn nữa thì họ sẽ cho người tới trường tìm tôi, cuộc sống của mẹ tôi cũng sẽ không được yên bình.
Ngày hôm ấy tôi dầm mưa ướt sũng trở về nhà, khóc lóc chìa tay ra trước mặt mẹ tôi: “Đưa cho con đi.”
Mẹ tôi giả ngốc: “Gì cơ?”
Mắt tôi đỏ hoe, hét lên: “Con biết mẹ còn một cái thẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mong-ngon-xuyen/3327109/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.