Sự xuất hiện của Tôn Dĩ Ninh khiến Dạ Vũ không kìm được thắc mắc, chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta? Cô ngạc nhiên hỏi:
" Sao anh lại có mặt ở đây?"
Tôn Dĩ Ninh đứng trước mặt cô, hai tay thong dong cho vào túi quần jean, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
" Lần này có thể dễ dàng bắt được Trương Sinh, công lao của anh ta cũng không nhỏ."
Tiết Đông Phong cười cười nói với cô, rồi liếc mắt với anh ta bằng vẻ vô cùng ăn ý. Dạ Vũ ngơ ngác đứng một bên, mà thôi đi, tạm thời cô cũng không muốn hiểu, việc khiến Dạ Vũ nóng lòng nhất hiện tại chính là gặp mặt Trương Sinh, hỏi những điều mà cô muốn hỏi.
Anh nắm lấy tay cô, như thể cảm nhận được tâm tư rối ren của Dạ Vũ:
" Chúng ta vào trong trước đã rồi nói."
Họ đi trên một lối mòn, dưới chân toàn là sỏi đá, những ngọn cỏ xanh mướt chi chít nhau, nhô lên khỏi thảm lụa hoa tuyết trắng xóa, hơi lạnh se sắt phủ lên đôi mi cong của cô, ngước mắt là ngôi biệt thự sừng sững hiện ra trước mặt, Dạ Vũ không am hiểu về kiến trúc, chỉ biết nó được xây dựng theo phong cách Pháp, sang trọng và sạch sẽ.
Cô không khỏi bất ngờ, khó mà nghĩ tới giữa hòn đảo nhỏ bé hoang vắng này lại mọc lên một biệt thự xa hoa như thế.
Tống Dật dẫn mọi người lên sân thượng, Trương Sinh đã ngồi đợi ở đó từ sớm, mà cũng không tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969530/chuong-47.html