" Mọi chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết."
" Không, tôi cũng muốn được tham gia."
Ánh mắt Dạ Vũ gắt gao và dứt khoát, trên tầng óng ánh như chứa đủ loại cảm xúc từ bi thương cho đến hận thù. Gió thổi ngược chiều, đánh tung nếp tóc xoăn dài ngát mùi Oải Hương che mất nửa gương mặt thanh lệ, phủ lên cả vai anh đang đứng cạnh bên.
" Chẳng phải anh nói chúng ta sẽ cùng nhau đối diện hay sao? Hơn nữa đây là chuyện liên quan đến người thân của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, tôi muốn tự tay mình bắt anh ta ra đầu thú."
Nghĩ ngợi một lúc, biết không thể ngăn nỗi tính cố chấp của cô, Đông Phong chỉ đành đồng ý:
" Được, nhưng lần sau em không được tự ý hành động một mình."
" Tôi biết rồi."
" Đi, tôi đưa em về."
Đông Phong nắm lấy tay cô rồi quay lưng sải bước đi phía trước, kéo Dạ Vũ lững thững theo sau. Dáng người anh cao lớn vô cùng vững chãi, che lấp luồng ánh sáng chói mắt từ ánh đèn đường, bàn tay nhỏ nằm trong một bàn tay lớn, dòng máu nóng chảy trong anh truyền hơi ấm đều đặn vào da thịt cô, lòng cô bỗng hóa ngổn ngang.
Sau khi đưa Dạ Vũ về nhà, Đông Phong một mình lái xe về lại biệt phủ Tiết Gia.
Tối hôm ấy ở hai nơi khác nhau trong cùng một bầu trời, có hai kẻ bị những băn khoăn không sao ru vào giấc ngủ, trằn trọc rất lâu cho đến khi tinh thần mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969532/chuong-46.html