Từ lúc y nói ra câu ấy, cho đến khi hai người cùng không còn đứng nữa, mà đổi sang ngồi trên giường gỗ, Tống Tẫn Dao vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hắn chê giường gỗ vừa cứng vừa bẩn nên bèn dọn sạch đệm hương bồ đi, không biết từ đâu lại lấy ra mấy tấm đệm mềm sạch sẽ trải lên, mới chịu để Hứa Thải Thải ngồi xuống.
Tống Tẫn Dao thì ngồi bên cạnh y, hơi nghiêng người, để đầu gối chạm nhẹ vào sư đệ.
Nhiệt độ cuồn cuộn truyền sang, khiến Hứa Thải Thải cứ thấy người mình muốn toát mồ hôi mãi.
Ngồi cạnh nhau thế này, rõ ràng chỉ là cảnh thường thấy của hai sư huynh đệ ở chung như trước kia.
Nhưng từ khi y nói ra câu kia thì bầu không khí giữa cả hai dường như hoàn toàn thay đổi.
Trở nên nóng hầm hập, quánh đặc lại.
Hứa Thải Thải không cần ngẩng đầu cũng biết được ánh mắt của hắn sư huynh nhìn y chuyên chú đến mức nào.
Chờ đến khi lớp không khí ngượng ngập ấy dịu đi đôi chút, Hứa Thải Thải mới sực nhớ lại chính sự, bèn ngẩng đầu lên.
"Sư huynh." Y ngồi nghiêm chỉnh, nói.
"Cho ta xem lại thức hải của ngươi một chút."
"Hửm?"
Tống Tẫn Dao nhìn thẳng vào y, như thể còn đang ngẩn ngơ, phản ứng cũng hiếm thấy có phần chậm chạp.
Hứa Thải Thải thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn, vội xua tay giải thích:
"Không phải... không phải những thứ hôm qua ngươi cho ta xem." Thiếu niên nhíu mày.
"Ta muốn nhìn tình căn của ngươi."
Tống Tẫn Dao lúc này mới dần khôi phục lại sự lãnh đạm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-yeu-duong-cung-su-huynh/4703799/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.