Thứ Năm, ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Trướckhi đi ngủ và sau khi tỉnh dậy,
Việclàm đầu tiên đã trở thành thói quen là nhớ cậu.
Khinhìn lên phía trước lớp học,
Trướcmắt mình cũng đã quen trông thấy khuôn mặt của cậu.
Chodù cậu đã nói với mình những lời thật tàn nhẫn,
Chodù cậu đối xử với mình thật hờ hững,
Nhưngkhi thấy người khác phê bình cậu,
Mìnhvẫn không kiềm chế nổi mà phản bác lại.
Nhữngkỷ niệm chúng ta đã từng có với nhau,
Giờđây dường như chỉ còn là hồi ức của riêng mình,
Giờđây, mình đã quen chịu đựng nỗi đau một mình.
Những ngày hè nhanh chóng kết thúc khi tôi vẫn chưakịp định thần vì chưa chào tạm biệt Nguyên Triệt Dã.
Ngày đầu tiên đi học, lớp học quen thuộc, bạn bè quen thuộc, mùi phấn quenthuộc.
Chỉ duy có một thứ thay đổi, đó là tôi sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng quenthuộc ấy nữa...
“Vy Vy, nghỉ hè vui không?” Tôi cố gắng nở nụ cười thật tươi rồi ngồi xuống chỗcủa mình.
“Ờ... bình thường”
Vốn nghĩ Vy Vy sẽ không trả lời, nên khi cô bạn buông một câu đơn giản như vậy,tôi lại thấy hơi ngạc nhiên. Chợt để ý thấy hôm nay trên người cô mặc chiếc váyliền rất đẹp, tôi liền khen: “Váy hôm nay cậu mặc rất đẹp”.
Cô ta liếc tôi một cái, rồi không nói gì nữa.
Không gian như ngưng đọng lại.
Áng sáng bàng bạc màu ánh kim, những hạt bụi bay nhảy trong không trung, trênchiếc bàn phía trước còn lại một hình bóng cô độc.
Đến lúc chuông reo, tôi vẫn ngẩn người, mắt dán vào chiếc bàn trống không phíatrước.
Nguyên Triệt Dã hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80959/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.