Thứ Sáu, ngày 9 tháng 9, trời nắng.
Tuykhoảng cách của chúng ta đã khá xa,
Nhưngtại sao,
Trongtim mình vẫn còn lưu giữ hình bóng cậu?
Giờđây khi đã để mất cậu,
Mìnhkhông cách nào nhìn thấy cậu hạnh phúc.
Ngượclại, mình lại hy vọng...
Cậusẽ hối hận vì đã đánh mất mình, Hy vọng cậu sẽ đến tìm mình,
Hyvọng cậu đừng quá hạnh phúc... Nhưng tại sao,
Khicó một người muốn thay thế vị trí của cậu trong trái tim mình,
Mìnhlại kiên quyết và hoảng hốt chạy trốn như vậy chứ?
Vì ăn quá nhiều bánh nên cả tối bụng tôi cứ anh áchkhó chịu, cộng thêm việc mất ngủ khiến sáng hôm sau tôi phải leo lên xe bus vớihai quầng thâm ở mắt.
Trời không một gợn mây, gió thổi nhè nhẹ.
Thời tiết rất đẹp, nhưng tâm trạng tôi thì không đẹp chút nào.
“Diệp Hy Nhã!”
Sau khi dừng ở một bến nào đó, xe lại bắt đầu khởi động, và tôi nghe thấy mộtgiọng nói quen thuộc. Trong lòng thầm than, không trùng hợp thế chứ? Chầm chậmquay đầu lại, người trên xe không nhiều, ánh sáng bạc nghiêng nghiêng chiếu vàophía trong xe.
Trong ánh sáng ấy, Hứa Dực tiến lại về phía tôi, dáng người thanh cao, ánh mắtsáng lấp lánh, và nụ cười rất rạng rỡ, bắt mắt.
Đột nhiên thấy hơi căng thẳng, tôi ngẩn người nhìn cậu ta đang từng bước từngbước tiến lại gần, và cuối cùng dừng lại bên chỗ ngồi cạnh tôi.
Trước ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu ta mỉm cười giải thích: “Trùng hợp nhỉ.Trước kia tớ cũng hay đi xe này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp cậu đấy”.
“Ờ.” Tôi không biết nói gì, bởi một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tu-thien-duong/80960/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.