Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, Chúc Hạ Dương nhìn nhìn đồng hồ.

11 giờ 30 phút.

Gọi điện thoại cho Mạc Thần đang ngủ, anh ta vừa nghe thấy sẽ đi bắt quỷ thì lập tức bật dậy khỏi giường rồi trốn khỏi kí túc xá.

Vừa nhảy xuống khỏi bức tường đã thấy Chúc Hạ Dương.

“Hơ? Sao hai người lại ở đây? Không phải gặp nhau ở nhà à?”

Hai người?

Chúc Hạ Dương nghe vậy, sau lưng chợt cảm thấy lạnh.

Rõ ràng cô đi một mình ra ngoài mà, sao Mạc Thần lại nhìn thấy hai người!

“Cậu... nói lung tung gì thế!”

Mạc Thần đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn sau lưng cô rồi chậm rãi nói: “Không hề nói lung tung đâu, chẳng phải ngày nào cậu và tên Quỷ Vương này cũng dính chặt lấy nhau à!”

Nói xong, Mạc Thần bĩu môi.

Chúc Hạ Dương kinh ngạc xoay người, thấy Dạ Minh đang đứng sau lưng mình.

Khó trách vừa rồi cảm thấy hơi lạnh.

“Anh xuất hiện lúc nào thế?”

“Trợ lý không thể xuất hiện trước mặt cô được à?”

Chúc Hạ Dương mừng rỡ, có tên này đi cùng thì không còn gì bằng.

Cô Vốn cho rằng sẽ không mời được vị Phật lớn này, chỉ một mình cô đi nên mới gọi cả Mạc Thần, không ngờ tên này lại tự theo tới đây!

“Ối… Này, Mạc Thần cậu trèo trở về đi!”

Chúc Hạ Dương cười.

“Hừ, đồ lươn lẹo, trọng sắc khinh bạn, không quan tâm tới cậu nữa!”

Nói xong, Mạc Thần xoay người lẩm bẩm.

Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, gì mà sắc chứ, rõ ràng đều là bạn cả mà!

Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì Dạ Minh đã nói trước: “Đi thôi, nói không chừng sẽ có ích đấy.”

Ba người cứ thế xuất phát.

Nhà của Lý Như Phong nằm trên tầng bảy, hàng xóm bên cạnh nhà ông ta hầu như nhà nào cũng có cửa chống trộm, chỉ mỗi nhà ông ta không có.

Mấy người áp tai lên cửa nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì cả.

Chúc Hạ Dương nghĩ, khuya thế này rồi, chắc đã ngủ hết.

“Chúng ta vào trong kiểu gì đây?”

Trong lúc Mạc Thần hỏi câu này, Chúc Hạ Dương đã đeo bao tay, trực tiếp duỗi tay mở cửa.

Mạc Thần hơi ngẩn ra, chẳng lẽ Tiểu Hạ Dương có chìa khóa?

“Két…”

“Sao cậu biết cửa không khóa thế?” Mạc Thần nhỏ giọng ngạc nhiên.

Ngay cả Chúc Hạ Dương cũng giật mình, cô chỉ muốn thử một lần mà thôi, không ngờ cửa lại thật sự không khóa.

Chuyện này đúng là quá bất ngờ.

“Thế nào, tôi có lợi hại không!”

Chúc Hạ Dương thấy Mạc Thần kinh ngạc thì chỉ cười thầm, mà Dạ Minh bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói một lời.

Vừa đẩy cửa ra, mùi máu tươi và mùi thối rữa đã ập vào mặt.

“Ối… Ghê quá đi!” Mạc Thần vội vàng che mũi mình lại.

Tình hình trong căn phòng này không ổn lắm, Chúc Hạ Dương bật đèn pin mà mình mang theo ra.

Cảnh tượng trước mắt làm hai người sợ ngây người.

Từ đầu đến cuối mặt Dạ Minh đều không cảm xúc, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể khiến anh thấy bất ngờ.

Chúc Hạ Dương vội vàng bật đèn trong nhà lên, cũng gọi điện thoại cho cảnh sát.

Nơi này đã khác hoàn toàn với lúc sáng.

Trong phòng cực kỳ hỗn độn, hơn nữa đầy vết máu.

Máu me đang chảy lan ra khắp phòng ngủ.

Trên mặt đất còn có từng miếng thịt đầm đìa máu!

“Ối, xảy ra chuyện gì thế này?”

Mạc Thần bịt mũi lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Chắc chắn không do người làm.”

Sau khi Dạ Minh nói xong, Chúc Hạ Dương nhanh chóng chạy theo vết máu đi vào phòng ngủ.

“Má ơi, mau đến xem này!”

Nghe vậy, Mạc Thần chạy nhanh vào.

Cả người vợ của Lý Như Phong dính đầy máu me quỳ trên mặt đất, đã mất cằm, đồng tử co rút lại ngập tràn tơ máu.

Xem ra đã chết trong hoảng sợ.

Đi vào phòng làm việc, “két” một tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Mùi hôi thối trong căn phòng này càng nồng hơn, mùi máu tươi cũng có vẻ tanh tưởi hơn nhiều.

Lần này tới đây để điều tra xem trong phòng làm việc có gì, nhưng trong một đêm đã biến thành như vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương càng nghi ngờ hơn.

Giây phút bật đèn lên, Chúc Hạ Dương sợ tới mức lảo đảo.

Trong này đúng là địa ngục trần gian.

Chương 47: Tà thuật trăm năm

Màu đỏ của máu gần như đã nhuộm đỏ từng ngóc ngách trên sàn nhà.

Còn có chất lỏng sền sệt màu đen vẫn đang lan tràn từ mặt đất đến chỗ hình tròn trên kệ sách.

Chỗ đó hình như trước giờ vẫn được trưng bày thứ gì đó.

Mà trong góc phía tây có một cây cột hình rắn trông rất dữ tợn.

Trên cột có dán một người đàn ông không mặc quần áo.

Đúng vậy, là dán.

Không có bất cứ thứ gì cố định nhưng lại không hề rơi xuống, phần da sau lưng dường như đã dính với cây cột.

Thân hình người đàn ông khô gầy, trên người không hề có chỗ nào lành lặn, vết thương nhiều đến mức không đếm được.

Máu đỏ này là chảy từ trên người anh ta xuống.

“Trời ạ, tàn nhẫn quá!”

Mạc Thần nhìn người đàn ông kia không chớp mắt, thở dài một hơi.

“Rốt cuộc có thù oán đến mức nào, hút khô không còn một giọt máu!”

“Bị cắm sừng, hận vợ ngoại tình thôi.”

Chúc Hạ Dương nói xong thì xoay người đến kệ sách, cẩn thận xem xét.

Nói vậy thì người đàn ông này là tình nhân của vợ Lý Như Phong sao?

Thú vị đấy!

Mạc Thần “chậc chậc” vài tiếng, cẩn thận đi vài vòng quanh cây cột hình rắn.

“Này, Tiểu Hạ Dương, hình như tôi từng thấy loại cột này ở đâu rồi.”

“Ở đâu?”

Mạc Thần gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Quên mất rồi, nhưng tôi chắc chắn đã từng thấy rồi!”

Chúc Hạ Dương ném cho anh ta một ánh mắt xem thường.

“Đây là loại tà thuật trăm năm trước, là Thực Hồn Xà!”

Dạ Minh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng làm việc.

Chúc Hạ Dương nhanh chóng đuổi theo, muốn hỏi anh ta đến cùng.

“Dùng những con linh xà trên trăm năm để làm vu thuật, dung nhập những hồn phách này vào trong cột đá, dùng linh hồn của ác quỷ làm đồ ăn.”

“Làm vậy có lợi ích gì sao?” Chúc Hạ Dương khó hiểu hỏi.

Ác quỷ làm những chuyện ác độc trong nhân gian, bị bắt làm thức ăn không phải càng tốt à?

“Kiểu này cũng không khác đang nuôi tiểu quỷ lắm, nhưng lại nham hiểm hung mãnh hơn tiểu quỷ rất nhiều. Hút hồn phách, ăn máu thịt, khống chế luôn cả thân thể.”

“Sao ông ta không mang thứ này đi nhỉ?” Mạc Thần hỏi.

Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần một cái, trong mắt đầy sự chê bai.

“Cậu không thấy thứ này lớn thế nào à, ai cũng có thể di chuyển được sao!”

Mạc Thần nghĩ lại cũng đúng, dù Lý Như Phong có bản lĩnh thế nào, nhưng cái đột đá này cũng khoảng 100kg, cũng không phải nói đưa đi là có thể đưa đi được.

Một lát sau cảnh sát tới, rất nhanh đã phong tỏa hiện trường.

Sau khi bị hỏi khẩu cung xong, mấy người Mạc Thần đi theo một cảnh sát đi vào lại phòng ngủ, sau đó ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ trên mặt đất, nhìn pháp y đang kiểm tra thi thể bà ta.

Dường như anh ta rất hứng thú với chuyện này, chỉ chăm chú nhìn.

Đột nhiên một bộ quần áo rớt xuống mặt đất, cảnh sát vội vàng nhặt lên.

“Xin lỗi.”

“Cẩn thận một chút, đừng có phá hủy hiện trường!” Pháp y nói một câu rồi tiếp tục xem xét thi thể.

Mạc Thần thoáng nhìn qua bộ quần áo trên tay cảnh sát, ngay sau đó lại quay đầu nhìn pháp y đang kiểm tra thi thể.

Dường như anh ta chợt nghĩ ra chuyện gì đó, đứng dậy đi đến bên cạnh cảnh sát nói: “Anh có thể cho tôi xem thử không?”

Dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo bình thường trong tủ, cho anh ta nhìn một cái cũng không sao.

Hơn nữa đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng biết ba người các cô nên mới ngầm đồng ý để bọn họ ở lại hiện trường, anh ta không đắc tội nổi mấy người này đâu.

Mạc Thần cầm quần áo rồi nhìn nhìn, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Chúc Hạ Dương và Dạ Minh đang đứng cùng đội trưởng Lưu trong phòng làm việc, đội trưởng Lưu nhìn chằm chằm cột đá với vẻ mặt không thể tin được.

“Cây cột này thật sự kỳ dị như các cô cậu nói à?”

“Vâng!” Chúc Hạ Dương trả lời.

Đội trưởng Lưu gật đầu xoay người đi ra ngoài, nói: “Không ngờ Lý Như Phong lại âm thầm làm những chuyện âm hiểm thế này.”

“Tiểu Hạ Dương, cậu xem tôi phát hiện được gì này!”

Chương 48: Thô lỗ, nhưng bổn thiếu gia không chê

“Chẳng phải chỉ là bộ đồ rách sao?”

Mạc Thần mở bộ đồ ngay trước mặt Chúc Hạ Dương. “Tôi đã từng thấy kiểu cúc áo này!”

“Thấy ở đâu?”

“Trên người Chúc Đạt Sướng!”

Thấy Chúc Hạ Dương có hơi ngẩn ra, anh ta nói tiếp: “Hôm đó ở bệnh viện, trên bộ đồ của Chúc Đạt Sướng đã rơi một cúc áo như vậy.”

Chúc Hạ Dương nhìn bộ đồ, trên đó thật sự đã mất một cúc áo.

Nói vậy thì, vụ án thiếu nữ mất tích là do Lý Như Phong làm, Chúc Đạt Sướng cũng là bị anh ta hại.

Khó có thể tưởng tượng được người này ác độc đến mức nào.

Làm hại nhiều người như vậy, ngay cả vợ mình cũng không hề nương tay.

Lý Như Phong chính là người đứng sau những việc này, bây giờ ông ta chạy trốn rồi, điều Chúc Hạ Dương lo nhất chính là Lý Như Phong sẽ tiếp tục làm ra những chuyện không có tính người.

“Chú à, tốt hơn khoan hãy hủy cây cột này. Nếu cây cột này ghê gớm như vậy, Lý Như Phong nhất định sẽ không đành lòng từ bỏ, ông ta nhất định sẽ xuất hiện.”

Đội trưởng Lưu nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó gật đầu.

Chúc Hạ Dương vẽ phong ấn lên cây cột, sau đó đội trưởng Lưu cho người đưa cây cột xuống lầu, khiêng về đồn cảnh sát.

“À, đúng rồi chú, sao lần nào cũng trùng hợp là chú dẫn đội vậy, đồn cảnh sát của chú thiếu người à!”

Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến, lần trước chuyện nhỏ như trộm cây cũng là ông chú, vụ án giết người cũng là ông chú.

Liệu có quá trùng hợp không?

“Đội trưởng Lưu của chúng tôi là đội trưởng đội hình sự, tất nhiên phải xuất hiện rồi.” Pháp y vừa tháo găng tay vừa đi tới.

Còn đội trưởng Lưu thì mỉm cười, nói: “Người ta đã kiện đến cục cảnh sát thành phố rồi, muốn xem thử ai lại có hứng thú với một cái cây.”

Chúc Hạ Dương cảm thấy hơi xấu hổ, trộm cây mà cũng làm kinh động đến đội trưởng đội hình sự.

Lưu đội trưởng đi theo pháp y ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa thảo luận gì đó.

“Dạ Minh…”

Chúc Hạ Dương quay lưng, nhưng phát hiện ra trong phòng đã sớm không còn bóng dáng của Dạ Minh nữa.

Tên này lại rời đi trong im lặng.

Mạc Thần đưa tay khoác vai Chúc Hạ Dương, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

“Cậu muốn làm gì vậy?”

“Cũng trễ rồi, chúng ta về nhà thôi!”

Chúc Hạ Dương gạt tay anh ta ra, đi ra ngoài.

“Ông chú, bọn cháu về trước đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho cháu.”

Chúc Hạ Dương nói xong lấy giấy bút ra ghi một dãy số đưa cho đội trưởng Lưu, sau đó rời khỏi nhà Lý Như Phong.

Mạc Thần mau chóng đuổi theo.

Rõ ràng lúc nãy vẫn còn bình thường, sao vừa quay qua đã như bị oán phụ nhập vậy!

“Tiểu Hạ Dương đợi tôi với, quỷ vương nhà cô đi rồi cũng đâu cần đau lòng như vậy, vẫn còn tôi ở đây mà!”

“Biến!”

Mình mới không vì anh ta đi rồi mà cảm thấy buồn.

Nhưng mà vì cái gì chứ?

Bản thân Chúc Hạ Dương cũng nghĩ không ra, nhưng cô ta cảm thấy chắc chắn không phải vì Dạ Minh.

“Thô lỗ như vậy, nhưng bổn thiếu gia cũng không chê, ai bảo là Tiểu Hạ Dương đáng yêu nhà chúng ta chứ!”

“Buồn nôn, anh là thái giám hả, còn nhà chúng ta.” Chúc Hạ Dương đi vào thang máy, vẻ mặt không cảm xúc.

“Cậu làm ơn đừng nói những lời gớm ghiếc nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cậu!”

Mạc Thần nhanh chân đi vào thang máy, sau đó nói tiếp: “Được, tôi không nói gì nữa, đêm nay đến nhà cậu nhé.”

“Nằm mơ đi…”

Vừa nói dứt câu, thang máy đột nhiên rung chuyển, đèn cũng chớp liên tục.

“Tiểu Hạ Dương, chuyện gì vậy, thang máy hư à?”

Chúc Hạ Dương không trả lời, cô cố gắng đứng cho thật vững.

Giây tiếp theo, thang máy dừng lại, cửa cũng mở ra, trước mặt là một nơi xa lạ.

Một luồng sáng màu đỏ bao trùm, Mạc Thần nắm chặt lấy ống tay áo của Chúc Hạ Dương, hai người nhìn xung quanh.

Bỗng có một bóng người lướt đến trước mặt hai người, Mạc Thần giật mình kéo Chúc Hạ Dương lùi về sau, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.